Editor: Phù Dung SươngVân Thanh cùng Hoàng Dược Sư thượng lượng với nhau một chút, tuy rằng nàng không phải thực yên tâm về Dương Quá, nhưng cũng rõ hắn sẽ không có cái gì nguy hiểm đến tính mạng.Mà hiện tại nàng cùng Hoàng Dược Sư đã thành phu thê, tự nhiên sẽ không lấy việc của mình làm trung tâm đi đầu.Mà cẩn thận tính toán một chút, cách đại hội võ lâm cũng chỉ còn một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó Dương Quá khẳng định sẽ tới, đến lúc đó nàng tới tìm hắn cũng không quá trễ.Do vậy, nghĩ là làm, Vân Thanh cùng Tôn bà bà nói qua một chút suy tính của mình, rồi lại lần nữa cùng Hoàng Dược Sư rời đi.Hoàng Dược Sư nhìn nàng, nói:”Thanh nhi, ta mang nàng hồi Đảo Đào Hoa.” Có một món đồ vật, hắn muốn tặng cho nàng.Vân Thanh gật đầu:”Ta nói rồi, mặc kệ chàng đi đâu, ta đều đi theo chàng.”Hoàng Dược Sư duỗi tay đem nàng ôm chặt vào lòng:”Mấy ngày hôm trước nghe được tin tức Dung nhi truyền đến, bọn họ nói rằng đã rời khỏi Đảo Đào Hoa, nói cái gì muốn ở đại thắng quan triệu mở ra một cái đại hội võ lâm.
Cho nên, người trên đảo sẽ không nhiều lắm.”“Bất quá, hiện giờ đại sư phụ của Quách Tĩnh cũng đang sống trên đảo, ta không nghĩ nhìn thấy hắn, cho nên thật là làm khó cho nàng.”Kha Trấn Ác tuy võ công cao, nhưng lại là người mù, hai người muốn tránh đi hắn, cũng tính là không khó.Vân Thanh lại cười không nói gì.Hai người lập tức xuất phát trở về Đào Hoa Đảo.Thời khắc đặt chân lên Đảo Đào Hoa, Vân Thanh liền có điểm ngốc.
Đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy, mãn nhãn đào hoa, hương thơm bay tán loạn, thật là hoa không say mà lòng người tự say.“Đại ca, Đảo Đào Hoa thực là đẹp.” Cảnh sắc nơi này cùng Cổ Mộ quả thực không thể so sánh.Hoàng Dược Sư gắt gao ôm nàng, trong lòng rất là vui vẻ:”Nếu nàng thích, tương lai chúng ta cũng tìm một chỗ, trồng thật nhiều hoa đào.”Vân Thanh gật đầu, vui vẻ nói:”Đại ca, chàng rốt cuộc đã mang ta về nhà!”Hoàng Dược Sư mang theo Vân Thanh trực tiếp tới mộ thất của Phùng Hành, Vân Thanh ngẩn ra, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ mang mình trực tiếp đến mộ thất của vong thê quá cố.Trong lúc nhất thời nàng nói không nên cảm tưởng gì, chỉ mặc Hoàng Dược Sư lôi kéo đi về phía trước.Hoàng Dược Sư dừng chân trước mặt một bức họa, bàn tay lại thực tự nhiên kéo tay Vân Thanh, nói:”A Hành, ta xin lỗi nàng, hiện giờ ta thích một cô nương khác, Thanh nhi là một cô nương tốt, cho nên ta cố ý mang nàng ấy tới gặp nàng.”Nói xong liền quay sang nhìn Vân Thanh, rồi lại nhìn bức họa tiếp tục nói:”Nàng không nên trách Thanh nhi, là ta xin lỗi nàng, nếu nàng muốn trách, liền trách một mình ta là đủ.”Vân Thanh nhìn Hoàng Dược Sư thâm tình mà cô đơn, đây là một mặt nàng chưa từng có thấy qua, trong lòng rất khó chịu, nhưng ở trước mặt vong thê hắn, nàng