Editor: Phù Dung SươngTiễn đi Quách Tĩnh Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư trở lại trong phòng, Vân Thanh ngủ thật sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, khóe môi treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hoàng Dược Sư cởi y phục rồi nằm xuống bên người nàng, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Vân Thanh tỉnh lại, Hoàng Dược Sư đã sớm chuẩn bị cho nàng một ít đồ ăn thanh đạm, nên nàng ăn cũng được không ít, sau đó hai người liền tới đại thắng quan tổ chức đại hội võ lâm.
Hoàng Dược Sư không thích nhiều người, cho nên đề nghị với Vân Thanh không có lộ diện, mà chỉ chọn một cái địa phương ẩn nấp nhìn liền tốt.
Vân Thanh tự nhiên đáp ứng, nàng chỉ cần xác nhận Dương Quá có đến nơi này hay không là được.
Hoàng Dược Sư mang Vân Thanh ngồi trên nóc nhà của vân trang, cũng may hiện tại thời tiết không phải quá nóng, ngồi ở trên nóc nhà cũng không thấy có bao nhiêu nóng.
Mà những người ở phía dưới, một đợt lại một đợt, Vân Thanh nhìn vô số người tới tới lui lui, lại đa số là người nàng không biết.
Đến khi mấy người của Trọng Dương Cung tiến vào, Vân Thanh nhíu nhíu mày, bởi vì nàng không có nghĩ tới Triệu Chí Kính bị mình phế đi công phu, lại cũng tới tham gia đại hội võ lâm.
Nhịn không được hỏi Hoàng Dược Sư:”Đại ca, người nọ chính là Triệu Chí Kính, chính là kẻ đã bị ta phế đi võ công, chàng nói Toàn Chân giáo có cái trường hợp như vậy, dẫn hắn một kẻ không hề có võ công tới nơi này làm cái gì a?”Hoàng Dược Sư nhìn theo phương hướng nàng chỉ, nhìn lại, quả thực nhìn thấy trong đám người Toàn Chân giáo có một tên đạo sĩ sắc mặt tái nhợt, hai mắt của hắn, tràn ngập vẻ hung ác nham hiểm.
Dẫn đầu nhóm người này chính là Hách Đại Thông và Tôn Bất Nhị, bên cạnh còn có một tên đạo sĩ trẻ tuổi, Hoàng Dược Sư cũng nhận ra được, là cao thủ tuổi trẻ trong Toàn Chân giáo, Doãn Chí Bình.
“Đạo sĩ Toàn Chân giáo, không làm ra bao nhiêu sóng gió, chỉ là tên Triệu Chí Kính kia, ánh mắt hung ác, nham hiểm, chúng ta cẩn thận một chút là được.
”Một kẻ như vậy, lòng dạ nhất định vô cùng hẹp hòi, Vân Thanh phế đi võ công của hắn, không thể nghi ngờ, nàng chính là người mà y hận nhất.
Không đến một hồi sau, phía dưới đại sảnh đã trật cứng hết cả chỗ ngồi, chỉ có thể dọn bàn ra sân đứng.
Mà lúc này, từ bên ngoài của tiến vào ba cái thiếu niên tuổi trẻ, một nam hai nữ, tuổi đều không lớn, ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên đi ở giữa, mặc dù quần áo cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ thanh tân.
Bên phải hắn là một thiếu nữ thanh y, dáng người cao gầy, mặt nạ khủng bố, trên mặt không chút biểu tình.
Bên trái là thiếu nữ dung mạo thanh tú, trên người tràn ra một tia lệ khí, một chân bị què, đi đường thập phần bất tiện.
Vân Thành cùng Hoàng Dược Sư vừa thấy ba người này, đồng thời sửng sốt.
“Đại ca, thiếu niên kia chính là Quá nhi.
” Nhìn thấy hai thiếu nữ bên cạnh Dương Quá, Vân Thanh liền nghĩ đến, hai người này chính là Trình Anh cùng Lục Vô