Không quản được miệng
......
Du Văn Chiêu - bí thư chi bộ của Du Trang - ném một điếu thuốc cho con rể Nhậm Tụng Hồng, hai người im lặng nhìn nhau trước cây cẩm tú cầu thân gỗ đặt trong góc sân, từ ngôi nhà nhỏ ba tầng kiểu Tây phía sau vọng lại tiếng khóc mơ hồ của Hồ Trạch Phân - vợ của Du Văn Chiêu.
"Thực sự không ly hôn không được?" Trên đôi lông mày và trước trán Du Văn Chiêu chi chít những nếp nhăn uy nghiêm.
Lần này, cả con gái và con rể được ông mềm nắn rắn buông gọi về, sắc mặt ông thực sự không bình tĩnh được nữa khi nghe những người dân làng nói về chuyện phiền lòng này.
"Cô ấy đã quyết tâm, con không thể làm gì được." Nhậm Tụng Hồng kẹp điếu thuốc, tư thế ưỡn bụng tỏ vẻ kiêu ngạo oai phong trước mặt người khác là vậy, nhưng trước mặt bố vợ, Nhậm Tụng Hồng cố ý kìm lại vẻ tự mãn - tự mãn vì đã trở thành huyện trưởng của huyện bên cạnh ở tuổi 36.
Năm đó Du Văn Chiêu nhìn thế nào cũng không vừa mắt Nhậm Tụng Hồng, chưa kể gia đình Nhậm Tụng Hồng là hộ khó khăn nổi tiếng xa gần trong cả làng, dù đỗ đại học, trở thành nhân viên trong chính quyền thôn, song Du Văn Chiêu luôn cho rằng đứa con gái tốt nghiệp trường y của mình xứng đáng một người tốt hơn.
Sốt ruột những ba năm, sau khi bụng của con gái là Du Hiểu Mẫn đã có hình có dạng và Nhậm Tụng Hồng được đề bạt lên cấp chính khoa, ông mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng với điều kiện các con phải theo họ nhà ông.
Mới cưới được mười năm, đứa con đã cao bằng ngực người lớn, Du Hiểu Mẫn và Nhậm Tụng Hồng náo loạn đòi ly hôn.
Bên ngoài, một người là bác sĩ phó chủ nhiệm bệnh viện trung ương, một người đường đường là huyện trưởng, nhưng hễ về đến nhà là kéo mắt cào mặt nhau, đập lọ ném bát, cãi vã suốt nửa năm, cuối cùng quyết định ly hôn.
"Cô ấy đã quyết tâm? Nếu cậu biết chăm lo gia đình hơn thì làm sao con bé sẽ nghĩ đến bước này? Thái Thái mới được có non mười tuổi!"
Du Văn Chiêu chẳng quan tâm trước mặt ông là thằng cha huyện trưởng nào, cứ phải mắng Nhậm Tụng Hồng trước đã: "Cậu nói thật đi, có phải cậu ăn vụng bên ngoài không?" Hiện nay, cải cách mở cửa đã gần 20 năm, sự trở lại của Hồng Kong chỉ trong ngày một ngày hai, không những ở trong quận lỵ hay trong thành phố, chỉ riêng tại Du Trang của họ có rất nhiều người đàn ông phất lên từ cái nghèo ôm thói mập mờ díu dít bên ngoài, ông không tin một huyện trưởng như Nhậm Tụng Hồng sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhậm Tụng Hồng như bị giẫm vào đuôi, y ném tàn thuốc xuống đất, nghiêm túc nhướng mày: "Bố, bố đừng nói vớ vẩn, bố tưởng con muốn ly hôn sao? Đang lúc đề bạt nhiệm kỳ mới của con mà ầm ĩ chuyện ly hôn, bố cho rằng con sẽ đẹp mặt?"
"Bố, hoá ra bố không vướng chuyện thăng chức là có thể yên tâm ly hôn?" Đằng sau truyền tới một giọng nói non nớt, cả bố vợ và con rể cùng ngoảnh lại, không biết Du Nhậm 10 tuổi đã ôm sách xuất hiện sau cây cẩm tú cầu từ khi nào.
Chẳng những họ của Du Nhậm không đặt theo Nhậm Tụng Hồng, cả ngoại hình và tính cách cũng không giống bố chút nào, nhất là cái miệng được Du Hiểu Mẫn truyền lại tới 60 - 70%.
Hồi còn trẻ, Du Hiểu Mẫn sở hữu nét mặt thanh tú, tuy miệng lưỡi sắc bén nhưng Nhậm Tụng Hồng chỉ cho rằng đây là một cô gái thẳng tính, đầy ngây thơ và đáng yêu.
Đến độ trung niên, Du Hiểu Mẫn càng nói năng tàn nhẫn, khuôn mặt càng chát chúa và già nua, lúc ấy, Nhậm Tụng Hồng nghĩ đây chính là đanh đá cay nghiệt.
Du Nhậm buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo và ngũ quan xinh xắn khiến ông ngoại vô cùng yêu thích, nhưng chỉ cần mở miệng ra là ông không chịu được: "Ông, ông đừng khuyên nữa, để họ ly hôn đi.
Bố cháu không về nhà càng tốt, mọi khi về đều đánh nhau với mẹ cháu, cản trở việc học của cháu." Du Nhậm theo họ của Du Văn Chiêu, đã quen gọi "ông" từ khi còn nhỏ, và sẽ gọi bố của bố mình là "ông Nhậm".
Nhậm Tụng Hồng khó chịu quay mặt lại: "Trẻ con đừng chúi mũi vào chuyện người lớn."
"Vậy thì đừng để chuyện người lớn lọt vào mắt trẻ con." Du Nhậm đóng cuốn bách khoa toàn thư trong tay lại, đi đến trước mặt bố Nhậm Tụng Hồng: "Bố, bố có nghĩ vậy không?"
Cái mặt huyện trưởng của Nhậm Tụng Hồng đột nhiên dài ra, giây tiếp theo, y nín nhịn, trợn mắt nhưng không nói được gì khi nhìn vào ánh mắt trong trẻo của con gái - chuyện giữa y và Liêu Hoa đã bị Du Nhậm bắt gặp hai năm trước, dù hai năm trước Du Nhậm mới tám tuổi nhưng đã rất hiểu biết.
"Chuyện gì? Thái Thái, nói cho ông." Bí thư chi bộ Du Văn Chiêu nhạy bén cũng phát hiện ra điều gì đó, muốn đứa trẻ giải thích.
"Không có chuyện gì, chỉ là bố mẹ cháu lúc nào cũng cãi nhau." Du Nhậm bước vào phòng, như vừa nghĩ ra điều gì, quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Nhậm Tụng Hồng: "Bố, đừng cân nhắc tới con, con đồng ý."
Nếu nói, đứa con gái từ khi sinh ra đã không cùng họ, không giống ngoại hình và khác biệt tính cách với y chính là kết oán hận thù, thì lần thuyết phục ly hôn này chính là màn mâu thuẫn lớn đầu tiên giữa cô bé và Nhậm Tụng Hồng.
Nhậm Tụng Hồng lấy điếu thuốc trong túi ra, run rẩy làm rơi vãi khắp nền đất, với đôi mắt đỏ hoe, y nhìn bố vợ, "Bố —" Nhậm Tụng Hồng nghẹn ngào, nuốt cơn tức giận rồi lại thở dài: "Đứa nhỏ này, ôi."
Trong vài ngày khi bố mẹ cãi nhau ở nhà, ban đầu Du Nhậm khuyên can, sau đó thờ ơ đóng cửa lại, mặc kệ.
Nhậm Tụng Hồng từng hỏi dò con gái: "Con muốn theo ai, bố hay mẹ?"
"Con không theo ai cả, con ở với ông bà." Câu trả lời của Du Nhậm khiến Nhậm Tụng Hồng bất lực, thực sự không biết con nhỏ lòng dạ lạnh lùng này sẽ theo ai.
Nhưng hôm nay, con bé ủng hộ rõ chuyện ly hôn ngay trước mặt bố vợ, thậm chí mập mờ ám chỉ về "chuyện người lớn", Nhậm Tụng Hồng chột dạ rợn tóc gáy, cảm thấy thiên phú nói năng mỉa mai của đứa trẻ này hình như rất giống mình.
Đống lông gà rơi khắp đất của người lớn còn chưa xử lý sạch sẽ, Du Nhậm đã hạ quyết định - cô không muốn tiếp tục học ở trường tiểu học thành phố, ông bà nuôi cô đến năm 8 tuổi, khi được bố mẹ đưa đến thành phố, Du Nhậm cảm thấy làm thế nào cũng không thể hoà nhập vào tập thể mới.
Thế nên, kỳ nghỉ hè lần này trở về, Du Nhậm một làm ầm, hai khóc lóc, ba ăn vạ, thêm cả Du Văn Chiêu mềm lòng, nói: "Nếu nhà ta có thể sinh ra sinh viên đại học đầu tiên thì cũng có thể sinh ra sinh viên đại học thứ hai".
Cuối cùng Du Nhậm được ở lại Du Trang.
Điều này cũng kết nên hiềm khích giữa Du Nhậm và mẹ ruột.
Đứa trẻ mà cô mang thai mười tháng và nôn mửa nửa năm không muốn ở với cô, Du Hiểu Mẫn nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi: "Mẹ thiếu cơm cho con ăn hay là để con nghèo khổ? Mẹ không đánh không mắng con, sao con lại nhẫn tâm như vậy?"
Mới 10 tuổi, Du Nhậm làm sao biết "lương tâm" là thế nào? Cô chỉ biết sợ tiếng đập loảng xoảng và âm thanh cuồng loạn ngoài căn phòng.
Mẹ Du Hiểu Mẫn có thói quen cãi nhau xong sẽ nằm trên giường cả ngày không ra ngoài, còn bố, có lẽ sẽ đến nhà người phụ nữ đó - hai năm trước khi cô đi học về sớm, bỗng âm thanh quái dị trong phòng bố mẹ im bặt, giọng nữ đó chắc chắn không phải của mẹ.
Cô nói lại chuyện này với mẹ sau khi mẹ trở về từ chuyến công tác, Nhậm Tụng Hồng kiên quyết quơ tay múa chân, thề thốt rằng con trẻ nói linh tinh, còn cô thì bị mẹ nhiều lần lén lút gặng hỏi: "Con nhớ lại xem, cô gái đó trông như thế nào?"
Thẳm sâu trong lòng, Du Nhậm không muốn bắt gặp chuyện ấy và cũng hối hận vì đã nói cho mẹ biết, dường như ngôi nhà đó trở nên âm u khiếp sợ đến vậy là do lỗi của cô.
Vì thế, cô tuyệt đối không còn nhắc đến bất cứ điều gì về bố và người phụ nữ nọ.
Khi quả hồng còn đỏ, Du Nhậm đã chuyển đến trường tiểu học Du Trang được ba tháng.
Thuở đầu, ông bí thư chi bộ đích thân đi đưa đón cháu gái vài ngày vì