Đàn ông trong tiệc
......
Thành phố Bách Châu bước vào năm 2004 giữa tiếng gầm vang của máy trộn, máy cẩu và xe chở đất.
Du Nhậm, người chỉ được nghỉ một ngày vào Tết Nguyên Đán, được mẹ đưa đi dự tiệc tối với bạn bè.
Du Hiểu Mẫn có ý muốn cạnh tranh vị trí phó viện trưởng, việc duy trì và bồi đắp mối quan hệ lúc này càng trở nên cấp bách hơn.
Ngoài ra, ông Tả - người cạnh tranh với cô gần đây - cũng đang hết sức phát huy thực lực của mình, đã không biết bao nhiêu lần Du Hiểu Mẫn thầm so sánh mình với ông Tả.
Xét về chức danh, chức vụ và thành tích trong nghề, ông Tả và Du Hiểu Mẫn ngang tài ngang sức.
Tuy nhiên, xét về chất lượng và số lượng luận văn đã được công bố, Du Hiểu Mẫn vẫn giữ vững vinh dự là người đứng thứ ba về nghiên cứu khoa học cấp huyện và nằm trong top đầu đẳng cấp tại Bệnh viện Trung ương Thành phố.
Một trong những bất lợi của cô là "mối quan hệ": Nhà ông Tả có hai thế hệ cày sâu vào hệ thống y tế đã nhiều năm, có nhiều họ hàng phân bố tại các đơn vị quyền lực lớn trong Bách Châu.
Mạng lưới quan hệ là một tấm danh thiếp, là chứng thực cho sức mạnh và là một quả cân đo lường sự được và mất của lòng người.
Về mặt này, Du Hiểu Mẫn kém hơn rất nhiều, dù sao cô cũng chỉ là con gái của bí thư thôn.
Nếu cô không ly hôn với Nhậm Tụng Hồng, dựa vào chức vụ Chủ nhiệm Văn phòng Thành phố kiêm Phó tổng thư ký Chính quyền Thành phố hiện nay của Nhậm Tụng Hồng, cô sẽ có thêm sức nặng vô hình.
Nhưng ly hôn được mấy năm, Nhậm Tụng Hồng lập gia đình với người khác, có một đứa con trai với Liêu Hoa, lại được chuyển từ huyện đến thành phố Bách Châu.
Trong mắt người ngoài, đúng là chuyện tốt nhân đôi.
Du Hiểu Mẫn còn có một nhược điểm bẩm sinh: Cô là phụ nữ.
Trong ban lãnh đạo bệnh viện đã có một nữ phó chủ tịch, chủ tịch công đoàn mới cũng là nữ.
Cô từng nghe một câu nói rằng: "Âm thịnh, dương suy thì ra cái thể thống gì? Bệnh viện lớn như vậy cần có nhiều nam giới hơn."
Nhưng nếu có một cơ hội, cô sẽ dùng hết 12 phần sức lực mà cô có, nhất quyết không tin vào thế mạnh tà ác, nhất quyết không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào có thể cộng điểm cho mình, Du Nhậm chính là một trong số những điểm cộng đó.
Mặc dù không vào được lớp thực nghiệm nhưng Du Nhậm vẫn đứng trong top 20 của khoá và đứng nhất lớp trong kỳ thi cuối kỳ.
Ngược lại, Tả Hạc Minh, con trai của ông Tả vào lớp thực nghiệm nhờ điểm cộng lại rất không phù hợp với phong cách dạy và tiến độ ở đó.
Được 5 gia sư tại nhà kéo bở hơi tai, Tả Hạc Minh xếp thứ 60 trong kỳ thi cuối kỳ và xếp cuối cùng trong lớp thực nghiệm.
Đến trường Số 8 họp phụ huynh, hôm đó sắc mặt Du Hiểu Mẫn rất hồng hào, sau khi khiêm tốn nghe giáo viên tuyên dương và động viên, cô nói: "Đứa trẻ này vẫn rất ham chơi lắm, chưa cố gắng hết sức đâu."
Giáo viên chủ nhiệm của Du Nhậm đồng tình: "Du Nhậm nhiều lúc tự học buổi tối xong hay đọc tiểu thuyết, nếu thời gian ấy đầu tư vào việc học sẽ tốt biết mấy? Chỉ cần môn hoá được thêm 5 điểm là được lọt vào top 10 của khoá."
Nghe xong, Du Nhậm cay đắng không sao giải thích được, tại sao những người lớn luôn chê trách con cái không phát huy hết sức lực trong khi bản thân mải mê đánh bài, tụ tập ăn uống và ca hát không ngừng? Du Nhậm tự hỏi, cô chưa bao giờ ngừng cố gắng trong học tập, chỉ trừ hai ngày hồn treo trên mây sau cái hôm được Bạch Mão Sinh hôn lên má.
Hạ mình trước mặt giáo viên xong, Du Hiểu Mẫn vẫn khen con gái trên đường về nhà: "Đấy, chính là muốn cho mấy người họ thấy con gái mẹ mạnh mẽ như thế nào! Không vào lớp thực nghiệm thì có sao? Tiền bạc chỉ tổ làm họ mù quáng."
Dẫn "điểm cộng" đến nhà hàng Phúc Lâm Giang đã hẹn trước, Du Hiểu Mẫn chào hỏi và hàn huyên lịch sự với chủ nhà hàng trước cửa.
Qua giới thiệu, Du Nhậm được biết bà chủ họ Trương này ngày xưa làm tiếp thị y dược, kiếm chác rất khá, nhưng do quá mệt mỏi vì suốt ngày suốt đêm nằm vùng tại bệnh viện xây dựng mối quan hệ, bà chủ họ Trương bèn lấy tiền tiết kiệm và hợp tác mở một nhà hàng chuyên về ẩm thực Hoài Dương và ẩm thực Tứ Xuyên đa dạng, rất ăn khách trong những năm gần đây.
Du Hiểu Mẫn đã đặt căn phòng riêng lớn nhất trước một tuần.
Cầm cuốn sách của Maugham theo người, Du Nhậm ngẩng mặt lên chào bà chủ, bỗng nghe người phục vụ nói: "Phòng 1 mời đi lối này." Du Nhậm quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Ấn Tú.
Ấn Tú mặc một chiếc áo kép cách tân kiểu Trung Quốc, một bộ sườn xám đỏ tươi ôm sát vào người, kỳ lạ thay, cô ấy mặc như vậy trông không quê mùa chút nào, ngược lại còn rất trong sáng và thuần khiết.
Nụ cười nhiệt tình của Ấn Tú cứng lại trong giây lát khi thấy Du Nhậm, sau đó, hốc mắt và khoé môi càng thêm sâu, nói với Du Nhậm: "Mời đi theo tôi."
Du Hiểu Mẫn liếc nhìn Ấn Tú, khen ngợi với bà chủ: "Ồ, lại đổi nhân viên chính à, thật xinh quá."
Nghe thế, Ấn Tú cười thật chín chắn với Du Hiểu Mẫn: "Cô đã quá khen.
Đây là con gái của cô à? Không thể tin được con cô đã lớn thế này." Câu này được lòng rất nhiều người, là thật hay nịnh đều không quan trọng, quan trọng là hợp với hoàn cảnh.
Quả nhiên, Du Hiểu Mẫn cười với bà chủ: "Bà chủ à, chị xem xem, nhân viên của chị đúng là truyền nhân của chị."
"Chị gì mà chị? Trông vẫn giống 25, 26 tuổi mà.
Lát nữa cô ấy sẽ vào phòng riêng, có gì cứ nói cho Ấn Tú là được." Bà chủ nháy mắt với Ấn Tú, cô lập tức duyên dáng duỗi tay dẫn đường, vừa đi vừa làm thân: "Chị à, em là Tiểu Ấn.
Chờ khách đến đủ em sẽ dọn đồ ăn lên.
Em pha trước cho chị trà Minh Tiền ngon nhất chỗ em nhé."
Chị...!chị? Du Nhậm nhìn Ấn Tú, sao chỉ trong tức khắc Ấn Tú đã biến thành cô của mình? Lại còn chu đáo bưng đĩa trái cây lên cho mình: "Em gái muốn gọi đồ uống gì trước?"
Du Nhậm nói không cần đâu, em tự mình rót là được.
Ấn Tú vẫn tươi cười rót trà nóng cho Du Nhậm, nói chuyện với Du Hiểu Mẫn rồi quay lại sảnh nhà hàng đón khách.
Vì Viên Liễu, Du Nhậm và Bạch Mão Sinh đã đến chỗ trọ của Ấn Tú vài lần.
Đứa ba đã biết hàng chục Hán tự và nhớ phép cộng bảng cửu chương, trong khi Bạch Mão Sinh ngủ trưa nhiều giấc trong căn phòng nhỏ của Ấn Tú.
Du Nhậm và Ấn Tú không có nhiều cơ hội nói chuyện riêng, sau nhiều lần gặp mặt, họ chỉ gật đầu xã giao.
Trong lòng Du Nhậm có một khúc mắc nhỏ: Ấn Tú lớn hơn cô hai tuổi đã thơm lên má Bạch Mão Sinh.
Mặc dù Bạch Mão Sinh nói chỉ là đùa, nhưng sự ích kỷ nho nhỏ trong lòng Du Nhậm bộc phát: Mình còn chưa được thơm mà?
Ngoài vướng mắc này ra, cô có ấn tượng tốt về Ấn Tú.
Không chỉ vì căn phòng nhỏ ấm cúng được trang trí gọn gàng của Ấn Tú, còn vì những túi thức ăn Ấn Tú hay dúi cho cô: "Đây là món đặc sản của nhà hàng chị.
Mang về nhà chỉ cần hâm nóng 5 phút là được."
Ấn Tú rất chu đáo, cô luôn bày đồ ăn mỗi lần tiếp đãi người không phải khách như Du Nhậm, chứ không chỉ để dành cho Mão Sinh.
Cho dù Ấn Tú có thể nhận ra cô đến nhà Viên Huệ Phương chỉ vì đứa ba chứ không phải vì Ấn Tú.
Du Nhậm vừa ghen tị vừa khâm phục sự chu đáo và lịch sự của Ấn Tú, chưa đầy 18 tuổi nhưng biểu cảm và giọng điệu khi đưa mẹ con họ vào phòng nom rất trưởng thành như đã 24 - 25 trong bộ sườn xám tôn lên vóc dáng mảnh dẻ mà thanh tú.
So với Ấn Tú, Du Nhậm mặc áo hoodies và áo khoác phao cảm thấy mình vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Là một thành viên bước chân vào thế giới người lớn, Ấn Tú đã quen tay hay làm những kiểu bữa tối này.
Cô mỉm cười cầm chai rượu đứng sau bà chủ, khẽ cười theo những câu chuyện vui trong phòng, nhanh chóng duyên dáng rót rượu ngay khi nhận thấy dấu hiệu khách mời nhau uống.
Cô đứng ở rìa bữa tiệc như đứng ngoài cuộc, nhưng vẫn có thể nắm bắt thời cơ chen miệng cho lửa cháy thêm dầu.
Cho đến khi một người đàn ông mặt đỏ bừng nắm lấy cổ tay Ấn Tú đang rót