Chạy đến chỗ chị
......
Mão Sinh là học sinh được mọi giáo viên tại trường kịch Bách Châu yêu mến, nhưng khi đến trường kịch tỉnh, cô là kẻ lang thang ở vùng ranh giới.
Cô giáo nói em là học trò của Vương Lê, không sai, nhưng thanh điệu của cô ấy rất hạn chế, phụ thuộc vào bẩm sinh nhiều hơn rèn giũa, em phải quên đi những gì đã học ngày xưa, hãy chăm chỉ theo cô học những kỹ năng cơ bản.
Khi nhắc đến sư phụ Vương Lê, Bạch Mão Sinh vô cùng cố chấp: "Sư phụ của em giành được giải thưởng Hoa mai và giải Văn Hoa.
Còn cô thì sao?"
Cô giáo không nói nổi nữa, tiềm thức bị ảnh hưởng bởi thái độ khinh thường của đồng nghiệp, cô cười khẩy: "Đúng, em xứng đáng được dạy bởi một người có giải Hoa mai và giải Văn Hoa, cô không dạy nổi em."
Vốn dĩ tâm trạng không tốt, Mão Sinh nghỉ học suốt một tuần không lộ mặt.
Điện thoại của trường kịch gọi đến số Triệu Lan, Mão Sinh về nhà chịu một trận cuồng phong tanh máu táp thẳng vào mặt.
Triệu Lan nói, con đừng dại dột, mẹ có hai chân, phế một cái cho con đi học, hay là con muốn lấy nốt cái còn lại?
Quá áp lực trước mọi xô bồ từ nhà trường, chuyện nhà cửa cho đến Du Hiểu Mẫn, Mão Sinh nói: "Mẹ, con không cầu xin mẹ phế bỏ cái chân đó vì con.
Chỉ là con không hiểu nổi, chúng ta vẫn đang yên ổn ở Bách Châu, tại sao nhất thiết phải đến tỉnh lỵ chịu khổ chịu tức?"
Cô nhớ tiếng cười tiếng nói của sư phụ và mẹ trong ngôi nhà cũ, nhớ những lần gối đầu lên sư phụ nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa cũ ở nhà, nhớ khoảng thời gian bên nhau cùng Du Nhậm trong quán ăn vặt trước cổng trường Số 8, nhớ căn phòng trọ của Ấn Tú nơi có chiếc giường nhỏ, nơi Du Nhậm dạy Đuôi Nhỏ học dưới gác, nơi cô yên bình nằm ngủ gật và trò chuyện trong phòng Ấn Tú.
Thậm chí cô cũng nhớ các cô và các bạn trong trường kịch Bách Châu, nhớ cả Miêu Viên cứ hát được hai câu là lại trợn mắt với cô một lần, nhớ con đường rợp bóng râm trong trường dẫn ra đường cái, nơi Ấn Tú xách hộp cơm và cô ngồi ăn ngấu nghiến ngon lành.
Triệu Lan nói mẹ làm thế là vì tốt cho con, tốt nghiệp trường kịch tỉnh ra ngoài có tiếng tốt, danh tiếng của trường kịch Bách Châu quá nhỏ.
Ánh mắt mười sáu tuổi của Mão Sinh hiện lên vẻ không thể tin được, cô nhìn ống quần trống rỗng nơi chân giả đã bị tháo ra và khuôn mặt dần phai nhoà ánh sáng theo từng ngày của Triệu Lan: "Mẹ lừa con, để trốn tránh sư phụ, mẹ làm thế vì chính mẹ."
Mắt cô đỏ hoe, Triệu Lan chưa bao giờ đánh Mão Sinh, nhưng lần này cô giơ tay lên định tát con gái mình với chiều cao thấp hơn nửa cái đầu, Mão Sinh không oà khóc như khi còn nhỏ, chỉ lạnh lùng nhìn bàn tay của Triệu Lan: "Sư phụ không có lỗi với chúng ta."
Triệu Lan co ngón tay lại: "Đúng, cô ấy không có lỗi với chúng ta, là mẹ có lỗi với cô ấy." Nước mắt lăn xuống, Triệu Lan giương to mắt nhìn con gái: "Con cũng không thể ở bên Du Nhậm."
Những lời này đâm vào trái tim đau nhói của Mão Sinh: "Du Nhậm?"
Cô nhìn đi chỗ khác với đôi mắt trống rỗng, thảo nào mẹ vội vàng muốn chuyển trường cho mình, thảo nào mẹ Du Nhậm lại kết bạn và nói những lời chân thực đến đau lòng với mình.
Họ đều biết cả rồi, họ đã biết từ lâu rồi.
Cô luôn tưởng đây là chuyện giữa cô và Du Nhậm, điều cô luôn khát khao là được đến Thượng Hải cùng Du Nhậm, nơi Du Nhậm học còn cô thì hát, đơn giản đồng hành cùng nhau, cùng nhau nỗ lực hướng tới cái đích "bên nhau".
Bạch Mão Sinh luôn hoang mang về tương lai, chính Du Nhậm là người khiến cô làm rõ kế hoạch của mình.
"Con còn nhỏ, không hiểu thứ tình cảm này sẽ không có tương lai.
Con không thể dấn thân vào, không thể để Du Nhậm cũng dấn thân vào." Triệu Lan vừa nói vừa kìm nén nước mắt.
Dấn thân vào cái gì? Mão Sinh không hiểu.
Lẽ nào định mệnh đã sắp đặt cô không thể hát vở kịch ở bên Du Nhậm? Mão Sinh đang nghĩ xem mình có thể dấn thân vào cái gì, ngoài hát kịch ra, cô chỉ có trong tim một ngọn lửa sẵn sàng cháy vì Du Nhậm, giữ ấm cho Du Nhậm, có gì sai không?
"Sau này con phải kết hôn, lập gia đình, có con cái, đây mới là cuộc sống bình yên và ổn định.
Tương lai của hai cô gái, mọi thứ đều không chắc chắn, đến cả giấy đăng ký kết hôn cũng không làm được, con có hiểu không?" Triệu Lan nói rõ ràng: "Mẹ khác với sư phụ của con...!tại mẹ đầu óc mê muội, bây giờ mẹ đã để cô ấy đi."
Mão Sinh nói con không hiểu.
Cô rời khỏi ngôi nhà nhỏ bé nơi sống cùng mẹ ở tỉnh lỵ.
Lần đầu tiên, cô nán lại quán Internet cả đêm không về nhà, lần đầu tiên, cô ấn ngắt cuộc điện thoại của Triệu Lan và thậm chí là tắt hẳn, lần đầu tiên, cô cảm thấy không đâu có chỗ dung thân cho mình.
Cô vẫn không biết phải đối mặt với sư phụ và Du Nhậm ra sao.
Ngay cả Q, Mão Sinh cũng không dám mở ra nhận tin nhắn, đã một tuần kể từ ngày Du Hiểu Mẫn nhắn tin cho cô, cô cảm thấy như bị đánh đến mức mất đi hơi ẩm và linh khí, hễ nhìn thấy biểu tượng chim cánh cụt là cảm thấy sợ hãi.
Ngủ trong quán Internet đến tám giờ sáng, chủ quán lay cô dậy: "Hết giờ qua đêm rồi."
Tiều tuỵ và hốc hác, Mão Sinh ôm cổ mặc kệ đôi chân cất bước, vô thức đi đến con đường dẫn tới ngôi nhà mới.
Nơi đó có đội trang trí do công ty Ấn Tú giới thiệu đến đảm nhận, nhưng mấy ngày nay cô không vực dậy nổi tinh thần đến xem.
Triệu Lan hết lần này đến lần khác giục cô đừng cẩu thả, nhưng Mão Sinh nghĩ: Gì chứ, gỗ ván hay gỗ sồi cũng kệ, hệ thống dây điện kém, trần nhà bị nứt hay cửa bị thô cũng kệ, chỉ cần nhìn vừa mắt là được.
Cô không có chút nhiệt tình hay tình cảm nào với ngôi "nhà" này, cô chỉ đến trông chừng vì bị Triệu Lan áp đặt tinh thần trách nhiệm lên vai.
Ngồi dưới tầng trong ngôi nhà mới, bụng Mão Sinh cồn cào, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt đen thâm, nhưng cô không muốn về nhà, chỉ ngồi như vậy, cùng lắm thì thuê nhà nghỉ, trên người cô còn 200 tệ.
Một chiếc xe Lexus màu xám tìm được chỗ đỗ xe trong khu dân cư, người đàn ông xuống xe thấy Mão Sinh: "Này, Tiểu Bạch? Sao không lên tầng xem công trình?" Đây là anh Hạo, người mà Ấn Tú đã giới thiệu cho cô.
Không ngờ một ông chủ như anh lại đích thân đến đây giám sát.
Mão Sinh chào hỏi anh, anh Hạo nói hôm nay anh tiện đường đến kiểm tra công trình xây dựng điện nước, nếu không có vấn đề gì lớn thì tiếp tục: "Em gái của Ấn Tú, phải quan tâm chứ." Anh Hạo vừa nói vừa bước đi, không để ý biểu cảm miễn cưỡng của Mão Sinh.
"À, Tiểu Ấn đã kể với em chưa? Ba tháng nữa cô ấy sẽ đến công ty của anh." Anh Hạo đã vài lần đưa Ấn Tú đến công ty và mặt tiền cửa hàng của anh ấy, đưa ra mức lương cơ bản 1.500 tệ hàng tháng, cộng thêm trích phần trăm, thu nhập có thể đạt tới 5.000 tệ, khiến Ấn Tú lay động: "Kể từ giờ, nếu người thân, bạn bè hay họ hàng của em muốn trang trí nhà cửa, hãy liên hệ với Tiểu Ấn."
Qua một tràng, mắt Mão Sinh chỉ chợt có hồn khi nghe thấy "Tiểu Ấn", cô dừng lại trước thang máy: "Anh Hạo, em không đi lên nữa, em không hiểu."
Anh Hạo ngây ra, thoáng qua vẻ không vui, nhưng anh vẫn nói: "Được, vậy để anh đi xem, nếu có chuyện gì cứ gọi anh." Nhìn Mão Sinh rời đi, anh không khỏi âm thầm lắc đầu: "Đối nhân xử thế kém xa Tiểu Ấn."
Ngoài khu dân cư, Mão Sinh mở điện thoại đi đến nhà hàng tìm Ấn Tú, nhân viên lễ tân nhận điện thoại, ngập ngừng rồi mất kiên nhẫn hét lên: "Ấn Tú, có em gái đang tìm này."
Ấn Tú đang thay quần áo làm việc vội nhận điện thoại, đầu dây bên kia, Mão Sinh khóc ngay khi vừa thốt ra hai chữ "Chị Ấn", Ấn Tú thậm chí còn quên cài chiếc cúc cuối cùng, cô hỏi: "Mão Sinh, có chuyện gì thế?"
"Em không muốn về nhà, em không còn nơi nào để đi." Mão Sinh cố chùi nước mắt: "Em không biết tại sao cuộc sống lại vô nghĩa đến vậy, chị Ấn, mẹ em biết, mẹ Du Nhậm cũng biết.
Họ đều không cho bọn em ở bên nhau..."
Ấn Tú không thể xin nghỉ nữa sau khi vừa đề cập chuyện nghỉ làm, cô suy nghĩ một lúc: "Thế này đi, em bắt xe về Bách Châu, hôm nay chị sẽ cố gắng về sớm sau khi làm xong việc, em nhờ chị Viên mở cửa vào phòng chị nghỉ ngơi trước nhé."
Tiếng khóc run