Tính lên đầu mẹ
......
Ấn Tú vừa hoàn tất kiểm tra hàng trong kho, có một đơn mới được chuyển đến.
Tuần trước cô thông báo với Du Hiểu Mẫn rằng sàn gỗ loại mới đã đến, nghe đầu dây bên kia có vẻ không nhiệt tình lắm, cô đinh ninh vụ này thất bại ê chề, có lẽ quản lý đã nói đúng, thống nhất mua bán mới là ưu tiên hàng đầu, nếu có điều quan trọng hơn thì chính là thống nhất một cách nhanh ngọn.
Nhưng khi quay lại cửa hàng, cô rất ngạc nhiên, Du Hiểu Mẫn dẫn theo năm người đến xem sàn nhà.
Nhìn thấy Ấn Tú, Du Hiểu Mẫn càng hào hứng hơn: "Đây, đây là Tiểu Ấn." Cô nói dạo gần đây rất bận rộn, thực ra là bị Du Nhậm chọc tức, đứa trẻ này bướng bỉnh không chịu về nhà, chị bèn nhân thời gian này hoàn thành việc trang trí sớm, khiến đôi bên có thêm lý do đỡ phải gặp nhau.
Dù tức giận là vậy, nhưng Du Hiểu Mẫn vẫn mua rất nhiều đồ ăn, quần áo mới gửi đến trường cho Du Nhậm.
Du Hiểu Mẫn buột miệng nói muốn thay sàn nhà khi kể chuyện sửa sang nhà cửa với đồng nghiệp, chỉ trong chốc lát có hai người trẻ sắp kết hôn và ba người trung niên muốn đổi nhà đều tỏ ra có hứng thú.
Ấn Tú cảm thấy tự tin, nhiệt tình trả lời câu hỏi của từng người và đợi người dẫn đầu hỏi về chiết khấu.
"Chúng tôi có sáu người, có thể giảm một nửa được không?" Du Hiểu Mẫn chưa kịp hỏi thì đã có đồng nghiệp mặc cả.
Du Hiểu Mẫn nghĩ có phải giảm một nửa hơi nhiều quá không? Cô ngượng ngùng liếc nhìn Ấn Tú, quả nhiên thấy cô gái có chút do dự.
Lúc này, quản lý đi tới nói: "Giảm giá một nửa thì quả là lỗ cho chúng tôi, thấp hơn giá mua.
Thông thường chúng tôi giảm giá 12% cho khách hàng, Viện trưởng Du là khách quý, chúng tôi giảm 22%.
Hiện giờ mọi người đến đây có thể tính là mua theo nhóm, chúng tôi có thể giảm..." Tay quản lý nhanh chóng ấn máy tính: "Giảm 28%.
Thực sự không thể giảm thêm được nữa."
Đối với khách hàng nào cũng vậy, quản lý luôn giấu kín một bí mật, thực ra mức giá này trong nội bộ nâng lên 20% sau đó tính toán lại chiết khấu, lợi nhuận từ việc bán giảm giá 22% vẫn khá khả quan.
"Thôi vậy, chỉ là sàn gỗ tổng hợp mà bán đắt quá, tôi sang chỗ khác xem." Có người nhanh chóng dùng thủ đoạn bỏ đi.
Quản lý lo lắng, đang định nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi cho chị xem có thể giảm thêm nữa không" thì Ấn Tú nói: "Viện trưởng Du, giảm 22% quả thực là chỉ thị thấp nhất mà doanh số bán hàng của chúng em nhận được.
Chị xem thế này có được không nhé, Chúng em vẫn tính giảm 22%, nhưng chúng em sẽ mời những kỹ thuật viên lành nghề nhất đến lắp đặt.
Đây hẳn là đồng nghiệp của chị, em biết các bác sĩ và y tá trong Bệnh viện Trung tâm Thành phố đều rất bận rộn, em sẽ đích thân đến giúp mọi người kiểm tra nghiệm thu nhé? Đợi lắp đặt xong, em xin đăng ký tặng mỗi người một bộ tủ phòng tắm mới của công ty em."
Lời nói của cô khiến quản lý lặng phỗng, nhìn Ấn Tú, rồi nhìn người phụ nữ trung niên dẫn đầu.
Bà quản lý cũng nhận ra vừa rồi mình đã phạm một sai lầm nhỏ, vì nóng lòng muốn giữ chân nhiều khách hàng nên đã hạ giá quá nhanh, không để lại không gian cho khâu thương lượng, vì vậy Ấn Tú không nắm bắt được tiết tấu, chỉ đành đề nghị theo nhịp điệu của quản lý.
Quản lý không ngờ rằng Ấn Tú lại đề nghị đích thân đi kiểm tra và nghiệm thu, lại còn tặng kèm một chiếc tủ phòng tắm - thứ mà công ty họ bán không chạy và đang chất đống trong nhà kho.
"Chắc là tủ kém chất lượng không bán được nên cho chúng tôi chứ gì?" Vẫn có người nghi ngờ, nhưng đã ngầm chấp nhận cái giá.
"Anh chị yên tâm, là tủ chất lượng cao do em đích thân đến Quảng Đông tham gia đặt hàng." Ấn Tú nói chỉ vì đó là thương hiệu mà trên thị trường chưa hoàn toàn mở bán nên không nhiều người mua.
Vì Du Hiểu Mẫn có ấn tượng tốt với Ấn Tú nên mọi người đều nhanh chóng trả tiền đặt cọc và hẹn thời gian đến nhà.
Trước khi Du Hiểu Mẫn và những người khác chuẩn bị ra ngoài, Ấn Tú còn hỏi mọi người đến bằng gì.
Sau khi biết mọi người đều đến bằng taxi và đang định quay lại bệnh viện, cô mời họ đợi trong cửa hàng một lát: "Hôm nay trời hơi mưa, bắt taxi bên ngoài không tiện, để em gọi xe đến tận cửa hàng đưa mọi người đi."
Nói xong, cô cầm ô đến bãi đậu xe bắt xe, rất nhanh đã dẫn hai chiếc xe đến trước cửa và trả tiền trước.
"Thừa thì không cần thối, nhưng thiếu thì không bù đâu nha." Cô nói đùa với tài xế, cuối cùng lịch sự tiễn từng người một lên xe.
Quản lý hiển nhiên vẫn ủ rũ không vui về sai sót vừa rồi, trong khi Ấn Tú cảm ơn cô đã giúp hạ giá 22%: "Chín người mười ý khó chiều, em thấy họ vẫn muốn mặc cả lên hơn 30%, cũng may có chị giúp đỡ." Ấn Tú giữ thể diện cho quản lý cửa hàng, còn nói riêng rằng sẽ chia cho quản lý một nửa số tiền hoa hồng của mình, quản lý càng khó xử: "Cái này...!em bán cũng không dễ."
"Không sao đâu.
Chúng ta đều là nhân viên một cửa hàng.
Em không thể bán tốt nếu không có sự giúp đỡ của mọi người." Ấn Tú nói sẽ mời mọi người một bữa thịt nướng sau khi nhận được hoa hồng.
Trong vài tháng kể từ khi cô đến cửa hàng, doanh số của cô càng ngày càng tốt hơn, cách cô đối nhân xử thế cũng khiến mọi người dễ chịu.
Có dạo cô quản lý lo lắng sắp mất chức, có một nhân viên bán hàng khác không đồng tình: "Sớm muộn gì Tiểu Ấn cũng sẽ ra ngoài tự kinh doanh, anh Hạo nhìn trúng cô ấy là có lý do cả."
Đúng là Ấn Tú đang thiếu tiền, nếu khoản hoa hồng này về tay sẽ là hơn 10.000 tệ, không phải cô không đau lòng khi chia ngay một nửa cho quản lý cửa hàng, nhưng cô hiểu bản thân cần phải có mối quan hệ tốt với sếp trực tiếp.
Khi còn làm trong nhà hàng, cô chủ động giúp thay ca cho chị trưởng nhóm, bây giờ làm trong cửa hàng đồ nội thất cũng phải tạo dựng mối quan hệ với quản lý - người vốn đã có ấn tượng xấu về cô.
Công việc vui vẻ hôm nay kết thúc, Ấn Tú kiểm tra biên lai với mọi người trong cửa hàng, chuẩn bị tan làm.
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, quản lý chủ động nói, Tiểu Ấn, hay là em đợi trong cửa hàng một lúc, chờ đến khi mưa tạnh rồi ra ngoài.
"Em ở gần đây thôi, không sao đâu ạ." Ấn Tú mở chiếc ô nhỏ ra, co người lại, vừa bước ra nửa bước liền nhìn thấy xe của anh Hạo lái đến gần: "Lại đây, anh tiện chở em một đoạn."
Ấn Tú do dự, muốn quay lại cửa hàng nhưng anh Hạo không cho: "Ngây ra đó làm gì? Anh tiện đường đến quận mới."
Khi lên xe, phần người bên phải của Ấn Tú đã ướt sũng, nước mưa thấm qua áo vest đến lớp áo sơ mi bên trong, dính bết rất khó chịu.
Anh Hạo đưa khăn giấy cho cô: "Lau đi."
Hai người không nói chuyện nhiều suốt quãng đường, tiếng gạt nước trên kính chắn gió khiến Ấn Tú yên tâm, cô nhìn thấy đúng là chiếc xe đang lái đến làng trong thành.
"Nghe nói hôm nay bán được sáu đơn chỉ trong nháy mắt, em được đó." Anh Hạo biết qua điện thoại với quản lý: "Em làm đúng, nhưng có một số chỗ cần đổi một chút." Anh Hạo nói em có thể tặng tủ phòng tắm, nhưng hãy bình tĩnh đã, chờ phản ứng của họ trước khi đề nghị để thăm dò mức áp lực giá.
Một khi họ đồng ý, sẽ không cần tặng tủ phòng tắm nữa.
Em cũng có thể nói với họ sau khi chốt đơn rằng nếu người thân và đồng nghiệp của họ có nhu cầu trang trí nhà cửa, chỗ chúng tôi cũng sẽ đưa ra mức đãi ngộ như vậy.
Làm kinh doanh cần hào phóng, nhưng phải hào hóng một cách có tính toán.
Làm việc gì cũng vậy, phải có cái cứng trong cái mỏng, có mỏng trong cái cứng.
"Cứng trong cái mỏng là gì?" Ấn Tú hỏi, đây là lần đầu tiên cô nghe cách nói này.
"Can đảm." Anh Hạo nói: "Em sợ