Thế đời khó đoán
......
Du Nhậm vừa tan học buổi trưa đã được giáo viên chủ nhiệm gọi ra lấy giấy phê duyệt: "Mẹ em nói tìm em có việc, đợi em ở cổng trường." Cô hỏi giáo viên rằng Du Hiểu Mẫn có nói là chuyện gì không? Dù gì hiện giờ Du Nhậm cũng coi Du Hiểu Mẫn như một mối phiền phức trong lòng.
"Có điều gì muốn nói thì cứ nói với bố mẹ.
À, nhớ cố gắng trong bài giữa kỳ này nhé.
Em thấy đấy, Hà Điền Điền đang lấy đà rất mạnh." Ông Từ, giáo viên chủ nhiệm lớp văn trọng điểm cứ mở miệng ra là nói về điểm số và cạnh tranh, Du Nhậm nhún vai: "Như thế rất tốt, lớp chúng ta ai cũng đang lấy đà, trong số 60 học sinh sẽ có 59 người được vào Bắc Đại, chẳng phải sẽ danh tiếng vang đội còn gì."
Giáo viên chủ nhiệm nghẹn họng, đẩy kính lên: "Du Nhậm à, hồi lớp 10 không phải em cũng thế sao?" Trước đây thầy chưa có cơ hội dạy cô gái này, nhưng có nghe nói đây là một học sinh cố gắng, chăm chỉ và có năng lực nổi bật, sao đến lượt mình dạy lại phát triển theo xu hướng cổ phiếu ST thế này?
"Em nên thế nào hả thầy?" Du Nhậm nở nụ cười lịch sự với chủ nhiệm lớp: "Cảm ơn thầy đã báo cho em, tạm biệt thầy."
Thầy dạy toán cầm sách và ê-ke bước ra khỏi lớp bên cạnh, tình cờ đi ngang qua nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò, ông gẩy bụi phấn ra khỏi kẽ móng tay, nói: "Ông Từ à, dù học sinh lớp 10 có ngoan đến thế nào đi chăng nữa, lên lớp 11 thể nào cũng ngàn lạ trăm quái.
Tại sao? Cô bé vút một tiếng liền lớn phỗng và chững chạc hơn, bắt đầu biết hoài nghi với mọi điều xung quanh."
Thầy Từ nhìn theo bóng lưng của Du Nhậm: "Cũng đúng, thật ra hiện tại trò này đã có thể báo danh thi đại học, nếu để kéo dài thêm một năm nữa, không biết sẽ trở nên thế nào.
Chỉ cần không lơ là việc học là được."
"Lơ là đi đâu được." Giáo viên dạy toán nói: "Trò ấy đã tự học hết nội dung lớp 11, lên lớp thấy cô bé đọc vài ba cuốn sách vàng thau lẫn lộn ấy tôi cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, cô bé không giống những học sinh chuyên làm phiền người khác như Chúc Triều Dương."
Đến cổng trường, Du Nhậm sốt ruột tìm Du Hiểu Mẫn, nhưng không ngờ lại thấy Mão Sinh ngay trước cổng.
Cô đột nhiên dừng lại, Mão Sinh cũng nhìn thấy cô.
Hai người đều không biết nên cười hay nên khóc.
Mão Sinh nặn ra một nụ cười, vẫy tay: "Du Nhậm."
Lần này không còn thông báo náo nức và sôi nổi "người nhà Bạch Mao Sinh" trên đài phát thanh, Du Nhậm không thể phóng nhịp bước phăng phăng về phía trước, trên mặt Mão Sinh cũng không có vẻ phấn khởi chỉ xuất hiện khi nỗi nhớ nhung đạt đến tầm sâu sắc.
Du Nhậm linh cảm Mão Sinh đã thay đổi, mọi thứ đều đã thay đổi.
Cô đưa tờ giấy cho bác bảo vệ, ông bác nhìn cô, rồi lại nhìn Mão Sinh ngoài cửa sổ: "Ồ! Cô bé hát Sinh, lại đến à?" Thấy biểu cảm của hai đứa trẻ đã phai nhạt đi ít nhiều, ông bác khua tay nói: "Đi đi."
Mão Sinh bước tới cạnh Du Nhậm: "Chúng mình...!chúng mình đến quán cơm địa phương đó ăn đi." Du Hiểu Mẫn chọn địa điểm, cũng đã đặt phòng riêng.
Du Hiểu Mẫn nói cô sẽ đợi hai đứa trong đó, hai đứa nói chuyện trước đi.
Du Hiểu Mẫn hy vọng Mão Sinh có thể chia tay Du Nhậm đàng hoàng, khi vừa gặp mặt, cô hỏi Mão Sinh: "Cháu...!cháu định làm thế nào với Du Nhậm?"
Mão Sinh nói cháu muốn nói với bạn ấy những điều thật lòng, hy vọng bạn ấy không ảnh hưởng tinh thần hay xao nhãng việc học, chúng cháu vẫn là bạn tốt, mãi mãi sẽ luôn như vậy.
Du Hiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, rót trà cho Mão Sinh: "Có phải vì những lời lần trước cô nói với cháu, khiến cháu dần dần xa cách với Thái Thái không?"
Mão Sinh không trả lời, cô chỉ muốn khóc.
Cô không biết vì lý do gì, là do thời gian nghỉ nửa ngày mỗi tuần ở trường Số 8 quá ngắn sao? Là do Triệu Lan nhất quyết cho mình chuyển trường sao? Hay do lời uy hiếp khẩn thiết và chân thành của Du Hiểu Mẫn? Hay là, do mình đã vô tình đặt thêm một Ấn Tú vào trong tim?
Bất luận thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã nửa muốn nửa không bước đến cảnh giới "bắt đầu và kết thúc" với Du Nhậm.
Đưa ra quyết định này đã khó, khi chuyện sắp ập đến Mão Sinh cảm thấy càng khó hơn: Du Nhậm sẽ ra sao? Cảm giác bị phản bội, lừa dối, xa cách...!Những cơn sóng vẩn đục này đã cuốn đi những làn sóng xưa ngọt ngào xưa kia.
Mão Sinh đút hai tay vào túi, khom vai chờ đợi Du Nhậm nói chuyện.
Du Nhậm nói bây giờ không đói, vì mình đã xin nghỉ nên cũng không vội lên lớp buổi chiều.
Chúng ta đi bộ đi.
Mão Sinh đồng ý: "Cậu...!dạo này cậu thế nào?"
Du Nhậm muốn nói cô chưa bao giờ tốt hơn thế này, Du Hiểu Mẫn không thể chọc giận cô, những ánh mắt chỉ để tâm đ ến thành tích của giáo viên không thể làm khó cô, Chúc Triều Dương bị cô hất đầy mì tôm, mặt đỏ bừng vì bỏng mãi lâu sau mới đỡ, cô không đi xin lỗi.
Cô cũng đọc rất nhiều tạp chí, báo giấy, tiểu thuyết, truyện tranh.
Chủ nhật nghỉ nửa ngày không cần về nhà, đi thăm đứa ba xong đến quán Internet đọc tiểu thuyết, trên bờ trái bờ phải Tianya có rất nhiều câu chuyện.
Nhưng tầm nhìn sâu sắc bẩm sinh của Du Nhậm đã bật công tắc ngay khi nhìn thấy Mão Sinh: mọi chuyện không hề đơn giản.
Du Hiểu Mẫn hẹn cô, Mão Sinh đến đón, điều này đã giải thích rõ ngọn nguồn: Du Hiểu Mẫn chơi bài ngửa với Mão Sinh, Mão Sinh đã đồng ý.
Hoặc, Mão Sinh muốn Du Hiểu Mẫn ngả bài, Du Hiểu Mẫn vui mừng khôn xiết hợp tác.
Mão Sinh đến thăm cô ngày hôm nay không phải Mão Sinh từng cùng cô đến KFC làm bài tập, không phải Mão Sinh ngồi trên xe buýt muốn thân mật nhưng không dám thân mật với cô, không phải Mão Sinh cười tít mắt nhìn cô ăn hai bát cơm trong quán Món xào ông Râu Xồm, cũng không phải Mão Sinh hay viết vô vàn những lời nhớ nhung khẩn thiết trong tin nhắn trên Q.
Càng không phải Mão Sinh - người từng mài viên đá ngọc bích cho cô.
Du Nhậm nói đi, Mão Sinh cùng cô đi trên đường, trước đây bọn họ có vô số chuyện để nói, giờ đây mọi lời đều nén lại trong lòng, chờ đợi nhau mở đầu câu chuyện, sau đó thận trọng trôi theo.
Thật vô nghĩa.
Du Nhậm cúi đầu khóc, cô nén giọng, không muốn Mão Sinh nhìn thấy.
Nói chuyện tình cảm với người thông minh quả là vẽ rắn thêm chân.
Mão Sinh nhận ra rằng cô, Du Hiểu Mẫn và Triệu Lan đều tự cho mình là thông minh khi gặp mặt nhau và bày ra tình huống có chủ đích thế này, tất cả những người cẩn thận lên kế hoạch đều nghĩ Du Nhậm là một đứa trẻ con.
Đánh giá về trang phục, đúng là Du Nhậm trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng với lớp áo phao khoác ngoài trông vẫn giống một đứa trẻ con, cô luôn bất mãn vì chiều cao của mình không thể vượt mốc 1m6, không ngại phiền phức khi cắt mái tóc để bằng, vì đây là kiểu Mão Sinh từng gợi ý.
Còn Mão Sinh, Mão Sinh mặc một chiếc áo khoác khuy sừng màu xanh lam, mái tóc ngắn uốn nhẹ và nhuộm màu vàng.
Sau gần một năm, Mão Sinh không còn trông trẻ con, đứng cạnh Du Nhậm càng tôn lên vẻ chững chạc.
Du Nhậm và Mão Sinh đi được nửa tiếng, Mão Sinh mới phát hiện có gì đó không ổn, cô dừng lại, kéo cánh tay Du Nhậm: "Cậu khóc à?"
Du Nhậm sụt sịt mũi, vội vàng lau nước mắt: "Ừ." Đây là Du Nhậm, dù khóc cũng phải giữ