Ai cũng bắt nạt
......
Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng của năm cấp 3, tuần nào Du Nhậm cũng đưa Viên Liễu ra ngoài chơi một lần, nếu không tiện ra khỏi thành phố, họ sẽ đến thăm các viện bảo tàng hoặc chơi đã đời tại công viên giải trí và sở thú địa phương.
Lớn lên dưới sự dạy dỗ bỗ bã của Viên Huệ Phương, Viên Liễu gần như chưa bao giờ đến những nơi này, nhưng bây giờ thì khác, được đi khám phá thế giới cùng Du Nhậm, bé Viên Liễu ngày nào cũng tươi cười hạnh phúc.
Hôm đó đưa con về nhà, Viên Huệ Phương có hỏi đứa trẻ ở trường Số 8 thi vào đâu, Du Nhậm nói là Đại học Phúc Đán, Thượng Hải.
"Vào Phu Đản* học nuôi gà, ấp trứng gà sao?" Túc Hải đang cúi đầu cặm cụi đánh chén dưa hấu ngẩng đầu tò mò nhìn Du Nhậm, hôm nay Hoại Phong Niên không đến, Túc Hải tức giận.
*Phu Đản (孵蛋): ấp trứng, nghe giống Phúc Đán
"Đó là một trường đại học nổi tiếng! Ấp cái gì mà trứng." Viên Huệ Phương nhìn Du Nhậm với ánh mắt ngưỡng mộ, quay sang khuyến khích Viên Liễu: "Học tập theo chị Tiểu Du, Tiểu Liễu của chúng ta cũng vào Phúc Đán nhé?" Ánh mắt Viên Liễu chợt sáng bừng, gật đầu lia lịa.
Viên Huệ Phương cũng tò mò tại sao cô bé tóc xoăn đó không đến, sợ là do thi không tốt: "Bạn cùng lớp của cháu đâu? Sao không thấy đến?"
Du Nhậm nói bạn ấy đã trúng tuyển Đại học Nhân Dân, nhưng đã chọn học lại vì không thích. Viên Huệ Phương trố mắt ngạc nhiên, vỗ đùi: "Hay là muốn thi vào Thanh Hoa và Bắc Đại! Đến cả Đại học Nhân dân mà cũng không thích?"
Du Nhậm mơ hồ gật đầu, thực ra không phải Hoài Phong Niên không thích, bạn ấy đã bị 100.000 tệ tiền học lại dụ dỗ đến một trường trung học tìm nhân tài như người khát cầu nước.
"100.000 tệ đấy." Hôm đó Hoài Phong Niên lăn lộn vui sướng sau khi biết tin: "Du Nhậm, cậu muốn ăn gì? Muốn đi đâu chơi? Mình đãi!"
Du Nhậm nói mình cũng nhận được vài vạn tệ tiền thưởng dành cho tân sinh viên đại học xuất sắc, suy cho cùng, cô vẫn tiếc cho Hoài Phong Niên: "Cậu quyết định không đến Bắc Kinh thật sao? Năm sau đề thi sẽ được cải cách, kết quả khó nói."
"Kẻ mạnh cứ việc mạnh, gió mát vẫn thoáng qua đồi." Hoài Phong Niên rất tự tin, trong đợt thi đại học lần này, chấn động trời đất mà rằng, cô đã thu hẹp khoảng cách giữa mình và Du Nhậm xuống dưới 20 điểm.
Hoài Phong Niên đã năm mồm bảy miệng tranh cãi với bố mẹ về chuyện học lại, Hoài Tương Long hỏi Đại học Nhân dân thì có gì kém? Đừng nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Cho dù đó không phải chuyên ngành con thích, nhưng với tuổi của con, 20 tuổi tốt nghiệp đại học, học xong thạc sĩ cũng chỉ mới 23, cầm tấm bằng ra ngoài chẳng phải có hàng hà sa số cơ hội kiếm tiền sao?
Tống Hội Hương thì đang nghĩ không biết nên tiêu 100.000 tệ đó như thế nào, bà muốn mua bảo hiểm cho mình. Hoài Phong Niên không đồng ý, Tống Hội Hương nói sẽ giữ hộ Hoài Phong Niên, nhưng con gái vẫn từ chối: "Đây là tiền con kiếm được, con để dành sau này đi học dùng dần."
Là bần nông căn chính miêu hồng đời thứ ba, Hoài Phong Niên cảm thấy bố mình quá bảo thủ: "Ông ấy ở trong trường quá lâu, suy nghĩ quá đơn giản, quá lý tưởng hoá." Như cô đã nói với Du Nhậm, dù có chọn chuyên ngành nào đi chăng nữa, cũng rất hiếm xảy ra khả năng có thể kiếm được chừng ấy tiền trong một năm, và cũng thấy mẹ mình quá hùng hổ doạ người: "Bà ấy nghĩ cái gì của mình cũng phải là của bà ấy."
Thấy Hoài Phong Niên đã quyết chí, hôm qua sau khi ăn một bữa với bạn thân, Du Nhậm tiễn Hoài Phong Niên đến trường học lại. Hành lý và sách vở của Hoài Phong Niên được bê y nguyên từ trường Số 8 đến trường mới. Du Nhậm giúp cô ổn định chỗ ở trong ký túc xá, đoạn hai người dạo quanh trường mới một lúc, cuối cùng, Hoài Phong Niên đứng trước cổng trường tiễn Du Nhậm ra về: "Du Nhậm, cậu có nghĩ mình ngốc lắm không?"
Nói thật, Du Nhậm nghĩ sự lựa chọn của Hoài Phong Niên hơi thiển cận. Không thể so sánh giữa học lại một năm cấp ba và lên đại học mở mang tầm mắt, quả cân ở giữa chỉ nặng 100.000 tệ mà thôi.
100.000 tệ đối với Hoài Phong Niên là số tiền sinh hoạt mấy năm, cũng có thể là thu nhập của bố mẹ cô trong hai năm. Những đầu ngón tay Hoài Phong Niên vuốt mái tóc Mandela mới cắt, đẩy kính lên: "Đối với mình, số tiền này có nghĩa là dám ngẩng mặt mà sống. Du Nhậm, tuy bố mẹ mình không ly hôn, trong khi bố mẹ cậu thì có, nhưng cậu không hiểu ngửa tay xin tiền bố mẹ là cảm giác như thế nào."
Chi phí sinh hoạt chỉ tốn đâu đó hai trăm tệ mỗi tháng, nhưng Tống Hội Hương luôn tỏ thái độ với sắc mặt chưa bao giờ dịu dàng hoà nhã. Hoài Tương Long thì đôi khi dúi tiền cho cô rất tích cực, nhưng không thường xuyên.
Hoài Phong Niên sợ nghèo lắm rồi, cô không muốn vào đại học sống quẫn bách qua ngày mà không có chỗ dựa như thế, chứ đừng nói đến đi du lịch mở mang tầm mắt. Quả đúng thế, những cách như xin học bổng và vay vốn có thể giúp cô khắc phục khó khăn, nhưng nếu muốn bước vào con đường đại học dễ dàng hơn, cớ gì phải khoác thêm gắng nặng tâm lý?
"Vậy cậu đừng keo kiệt với bản thân, phải ăn uống đàng hoàng." Tóc Xoăn đã ăn bao nhiêu mì gói suốt ba năm trung học, cô để ý hết.
"Chà, trường học nói mình được miễn tiền ăn và ở, chắc chắn sẽ có thịt." Hoài Phong Niên cười nói: "Nếu hôm nào đó cậu tới, mình sẽ cho cậu thử." Cô nhìn Du Nhậm, bỗng cảm thấy muốn khóc: "Chậc, đúng là, nhiều lúc thức dậy, mình tưởng vẫn đang ở trong ký túc xá..." Thậm chí còn kêu lên trong mơ hồ: "Du Nhậm, cậu dậy chưa?" Mở mắt ra, chỉ thấy cánh quạt trần cũ trong quán hoành thánh đang quay vòng.
Những tưởng còn quá sớm để nói lời chia tay, nhưng hoá ra còn nhanh hơn tưởng tượng. Du Nhậm có một tháng nghỉ hè, trong khi Hoài Phong Niên lại quay về căn ngục luyện đề đại học gian nan. Bộ tác phẩm kinh điển được Du Nhậm tặng cũng được mang đến trường học lại, Hoài Phong Niên ngượng ngùng cười: "Mình phải giết thời gian nhờ bộ sách bìa cứng đó."
Trong giây phút lưu luyến tiếp theo, Du Nhậm ôm lấy Hoài Phong Niên, nước mắt Hoài Phong Niên trào ra tức thì - bố mẹ không đồng ý với quyết định của cô, chỉ có Du Nhậm đến đưa cô đi học lại.
"Nếu cậu học chán, hãy xem tập câu hỏi sai của mình." Du Nhậm soạn những điểm kiến thức dễ nhầm lẫn và những câu hỏi làm sai thành nhiều tập vở, lần này cô mang đến cho Hoài Phong Niên: "Coi như đây là lời nhắc nhở bản thân, luyện đề nhiều chẳng ích gì, còn phải lật ngược tư duy của mình lúc đó và nghĩ về ý định ra đề." Du Nhậm cũng khóc, cô lau nước mắt: "Nếu bố mẹ cậu đến ép cậu đi học đại học thì sao?"
"Không ép được." Hoài Phong Niên trấn an ngược Du Nhậm: "Mình đã giấu thẻ cất tiền." Nháy mắt với Du Nhậm, Hoài Phong Niên nói: "Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ được." Cô lại gãi đầu: "Trong cuốn Quân chủ Luận mà mình đưa cậu có kẹp tấm thẻ đó... à, ừm, không phải tặng cậu đâu, phiền cậu giữ nó hộ mình một năm. Thật đấy, mình cất ở đâu cũng không yên tâm bằng ở cậu." Cuối cùng cô đã nói ra điều bản thân phải kìm nén cả ngày trời trước lúc tạm biệt.
"Cậu điên à Hoài Phong Niên?"Du Nhậm giật mình trước hành động chém trước tâu sau của Hoài Phong Niên: "Cậu không sợ mình sẽ làm mất sao?"
"Du Nhậm của chúng ta rất quý trọng sách vở, mất gì cũng được, chỉ sách là không." Hoài Phong Niên làm động tác khẩn cầu Du Nhậm: "Xin cậu hãy giúp mình việc này, mình không thể giấu nó trong quán hoành thánh, ở nhà không an toàn, kể cả để trên người mình cũng không yên tâm. Cậu không cần trả lãi cho mình đâu, hahaha."
Đó là lý do Du Nhậm thay đổi vị trí cuốn sách và thẻ mà Hoài Phong Niên đưa cho những năm lần, cuối cùng áp dụng bước đi táo bạo, chỉ đặt lên