Thất nghiệp đã một thời gian, Chân Lôi không thể cứ đợi hoài ở một chỗ, nàng phải về Đài Bắc để đi tìm việc làm, nàng cần phải tính kĩ cho tương lai của mình.
Sắp tới ngày chia tay, nàng vẫn muốn ra phía sau núi một chuyến, hy vọng gặp lại nam nhân anh tuấn đã từng gặp mặt kia. Chỉ có điều, gò núi vẫn mãi trống rỗng, ngoại trừ tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót ở ngoài này, tất cả đều không có một bóng người nào xuất hiện.
Vốn dĩ Núi Trung Bộ rất ít người tìm đến, nên còn khá yên tĩnh, ngoại trừ các ngày nghỉ lễ thì mới có người đến, người bình thường rất ít lên núi, nàng nghĩ việc gặp lại Tái Lạc Tư thật sự vô cùng khó khăn.
Lại thêm một ngày vô ích, làm cho nàng thất vọng, cảm giác rất nặng nề. Buổi trưa, ánh mặt trời rọi xuống, Chân Lôi chậm rãi bước đi trên con đường trở về nhà.
Mới vừa về đến cửa chính của Tứ Hợp Viện, liền đâm sầm vào người đứng ở ngoài cửa. Trên tay Liễu Tư Minh xách theo một túi hoa quả, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là vừa mới đáp chuyến xe lửa vào sáng sớm nay, lại còn đặc biệt chạy tới tìm nàng.
“Tiểu Lôi, bạn trai của con hả?” Thẩm Thẩm mập nghe có điện báo, liền mở cửa đi ra xem, gặp Liễu Tư Minh cùng Chân Lôi đang đứng ở cửa chính, vui mừng hỏi, hai con mắt không ngừng đảo quanh trên người của Liễu Tư Minh.
“Không phải, hắn là.”
“Con tên là Liễu Tư Minh.” Không đợi Chân Lôi phủ nhận, Liễu Tư Minh nở nụ cười dịu dàng đi về phía Thẩm Thẩm mập, tự mình giới thiệu, “Con ở bên cạnh Chân Lôi đã nhiều năm rồi, vẫn luôn chờ cơ hội được tới bái kiến Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm, đây là trái cây mà mẹ con nhờ con mang đến biếu hai bác, bà ấy cũng rất muốn được gặp mặt hai bác lắm.”
Cử chỉ tao nhã lễ độ, bộ dạng lịch sự, trong có vẻ hiền lành.
“Gọi ta là Thẩm Thẩm được rồi, ha ha ha, người trẻ tuổi ăn nói khéo thiệt.” Thẩm Thẩm mập cười đến toe toét, quan sát nhìn Liễu Tư Minh, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. “Mau đi vào trong nhà đi, nào hãy ngồi nghỉ chút đi nào.