Hắn phải chọn một trong hai người, là Chân Lôi cùng Diễm Chi Nữ Hỏa công chúa.
Trong thời gian này, hắn cho phép Tái Lạc Tư mang Chân Lôi đi, cũng muốn hắn cho phép Nhân Chi công chúa được tự do ra vào xà cung thêm lần nữa. Viêm Quân cho Xà Quân thời gian là nửa tháng để quyết định, vào ngày sinh thần của nàng phải có đáp án trả lời.
Tái Lạc Tư không muốn phá hoại giao hảo của hai tộc, cho nên đáp ứng lời hắn. Nhưng hắn biết rất rõ, lựa chọn của chính mình sẽ không thay đổi, hắn không thể nào buông tha cho Chân Lôi được.
Tái Lạc Tư sử dụng sức gió mang Chân Lôi đi, nàng cảm nhận có một trận gió to làm chói cả mắt, làm ắt mở không ra được, đợi trận gió to dừng lại thì thị giác của nàng cũng được khôi phục, hiện ra một tòa cung điện màu xanh vàng rực rỡ, trong cung điện đầy vật xa xỉ lộng lẫy.
Sàn nhà của cung điện này, được xây bằng loại đá ngọc bích, nóc nhà và tường rào được làm bằng đá Lưu Ly, ánh mặt trời chiếu vào nó làm chói cả mắt, bắn ra những tia sáng rực rỡ.
So với tòa cung điện màu trắng của Viêm Điện, thì nơi này càng làm cho người ta tăng thêm phần khát vọng hơn! Càng làm cho người ta bị mê hoặc nhiều hơn.
Mê hoặc càng tăng cao, nàng không cách nào tin vào tất cả những thứ này.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“Xà cung.” Hắn giới thiệu.
Hắn vừa giới thiệu xong, thì có tiếng hoan hô truyền đến thật to, “Hoan nghênh Xà Quân đón Xà Hậu trở về.” Tiếng kêu đinh tai nhức óc cứ truyền từ xa đến gần, các con dân Xà Tộc liền xuất hiện! Nhảy nhót vây quanh ở hai bên họ, chào mừng Xà Hậu đã đến.
Từ nhỏ tới lớn như vậy rồi, nàng chưa từng được người nào nghênh đón như thế, trong nhất thời Chân Lôi giật mình, không thể nào phản ứng kịp.
“Đây. . . . . . Đây là cái gì?”
“Chào mừng ngươi đến! Bọn họ đều là con dân của ngươi, chính bọn họ là người đã chọn ngươi làm hoàng hậu.” Tái Lạc Tư nâng tay của nàng lên, lập tức đi qua đám đông, chậm rãi bước qua các bậc thang Ngọc Thạch được xây trong thành.
“Xà Hậu! Chào mừng ngài đã đến.” Thị nữ trong cung điện đều mặc trên người thứ tơ lụa màu trắng xanh biếc, nối đuôi nhau đi ra ngoài, cung kính quỳ gối trên bậc thềm ngọc nghênh đón nàng đến.
“Ta……” Nàng lúng túng nhìn Tái Lạc Tư đang dắt tay nàng đi.
“Cười được rồi đó.” Hắn nhẹ giọng nói, ý bảo nàng nở nụ cười.
Chân Lôi nhất thời mỉm cười, do không được tự nhiên lắm nên làm cho cả người của nàng, trở nên căng thẳng.
Trên bậc thềm ngọc, đứng ở đại điện nghị sự của tòa cung điện, hơn trăm vị hồng bạch trưởng lão cùng nhau đứng nghiêm trang ở trên đại điện, ánh mắt mọi người đều dồn hết lên trên người nàng, vừa thấy nàng cùng Xà Quân đi tới, lập tức cùng nhau quỳ xuống.
“Chúc mừng Xà Quân đã đón Xà Hậu trở về.”
“Toàn bộ đứng lên hết đi!”, Tái Lạc Tư kéo tay Chân Lôi, cùng nhau ngồi trên vương vị, một cỗ lực vô hình liền đỡ lấy các đại thần.
Trường hợp trọng đại như vậy, cộng thêm khí thế bừng bừng của họ, càng làm cho nàng căng thẳng nhiều hơn.
Lặng lẽ tiến lại gần Tái Lạc Tư hỏi: “Tại sao là ta?”
“Bởi vì ngươi chính là người đã cứu ta khỏi luật hình của Thiên Lôi.”
“Cái ….. Cái gì?” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Về sau thì ngươi sẽ hiểu.” Hắn giơ tay lên, gọi mấy cung nữ tới, quỳ xuống trước mặt nàng và hắn. “Xà Hậu vừa trở về, chắc nàng cũng đã mệt lắm rồi, các ngươi hãy hầu hạ nàng vào trong nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, Xà Quân.” Mấy cung nữ liền đi tới, đỡ nàng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
“Tái Lạc Tư, ta ____” Chân Lôi vừa muốn từ chối, nhưng cung nữ dẫn đầu đã không nói lời nào liền lôi nàng đứng lên, cùng nhau rời đi.
“Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.” Tái Lạc Tư cười mập mờ, làm cho lòng nàng có chút hoảng loạn, làm nhịp tim nàng cứ đập mạnh điên cuồng. Nàng không vui gì, liền trừng mắt nhìn hắn, nhăn mặt lại, nhìn giống như một cái mặt quỷ vậy.
“Hừ, ai nào dám quản ngươi chứ!” Nụ cười kia của hắn như tiến thẳng vào bên trong lòng của Chân Lôi, nàng không ngừng trấn an mình, mặt trở nên ửng đỏ, cùng rời đi với bọn họ.
Cung nữ dẫn nàng đến Xà Vương Cung, nơi đó nằm giữa Điện Nghị Sự. Một tòa cung điện còn đẹp hơn cả Cung Nghị Sự, bốn phía của tòa cung trồng rất nhiều hoa, đang nở rộ rực rỡ, bền mặt cỏ xanh biếc, càng tô điểm cho bảo thạch của cung, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phát ra những màu sắc rực rỡ khác nhau, làm cho Chân Lôi