“Xà Hậu………” Tang Lịch Tư đuổi theo phía sau, muốn ngăn cản nàng chạy về cung.
Nhưng Chân Lôi lại không để ý đến hắn, cứ cúi đầu chạy thẳng về phía trước, nàng vừa tức giận vừa chạy thở hổn hển về Xà Vương Cung, nóng lòng muốn hỏi Tái Lạc Tư, muốn hỏi xem chuyện Hồng Bạch trưởng lão vừa nói có đúng thật như vậy không?
Nàng chính là triệu chứng xấu, là họa tinh đem đến tai họa cho Xà Tộc sao? Nhớ lúc ở Thánh Điện kia, lúc nhìn thấy ngọn lửa đỏ Hồng Bạch trưởng lão đã có nói, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, chẳng qua lúc đó nàng không hiểu nó có ý gì, cứ nghĩ rằng đó chỉ là ngọn lửa bình thường mà thôi.
Cho tới hôm nay, nàng mới hiểu được bí mật ở bên trong. Nàng ở Xà Vương Cung cũng được một khoảng thời gian ngắn, chỉ biết ở Xà Tộc màu may mắn chính là màu trắng, xanh lục cùng với màu vàng kim, còn màu đỏ tươi như máu chính là màu kiêng kỵ
Cho nên ở Xà Tộc, dù là khánh điển kết hôn, cũng không dám trải thảm đỏ thẫm lên, duy chỉ có nghênh đón Diễm Chi Nữ thì bọn họ mới lấy ra để bày tỏ sự tôn trọng với người vương thất của Viêm Tộc.
Bởi vì bọn họ tin rằng người trong hoàng thất Viêm Tộc có Thánh Diễm, sẽ vì bọn họ mà xua đuổi cái ác đi, cho nên chỉ cần có mặt Thánh Diễm của Viêm Tộc, thì họ mới yên tâm sử dụng màu đỏ.
Tới giờ khắc này, cuối cùng Chân Lôi đã hiểu rõ vì sao Tái Lạc Tư không thể đáp ứng thỉnh cầu của nàng, từ chối chuyện Hỏa công chúa đến thăm. Thì ra bọn họ không chỉ có tình cảm một trăm năm, mà còn vì năng lực của nàng có thể xua đi điềm xấu. Mà điềm xấu đó, cũng chính do mình gây ra.
“Tái Lạc Tư.” Chân Lôi không nhìn thấy Tái Lạc Tư liền vọt ra đại điện! Chạy đi tìm hắn ở khắp nơi. “Tái Lạc Tư……. Tái Lạc Tư……..” Kết quả khi nàng ở trong quảng trường của Xà Vương Cung, mới tìm ra hắn, thấy hắn ngồi ở trên lưng ngựa đang dẫn dắt Hải Thanh cùng vô số binh lính chuẩn bị ứng chiến để xuất chinh.
Chuyện gì đang xảy ra? Sao đột ngột có chiến tranh? Đánh với ai chứ? Sao cái gì nàng cũng không biết vậy?
“Lôi Nhi, ngươi đến rồi à.” Nhìn thấy nàng, hắn cười lộ ra một hàm răng trắng noãn, duỗi cánh tay về phía nàng.
“Tái Lạc Tư,” Nàng hoảng loạn, chạy nhanh như bay về phía hắn, ôm hắn thật chặt. “Nói cho ta biết, ngươi làm gì ở đây?”
“Viêm Tộc đang ở biên cảnh tụ tập lại binh lính, có thể sẽ dẫn đến chiến sự, cho nên ta muốn đi nhìn một chút.”
“Chiến sự?