Bảy giờ sáng thứ bảy, Chân Lôi đáp chuyến xe lửa trở về Đài Trung, vừa đến trạm xe lửa liền nhìn thấy Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm đến đón nàng.
Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm của nàng đều khoác trên người những bộ y phục trông rất giản dị mộc mạc của người nông dân, thân thể mập mạp tròn trịa, nhìn qua thì cũng biết họ là người rất hòa đồng dễ gần.
Từ xa, bọn họ nhìn thấy thân hình mảnh mai của Chân Lôi, liền vẫy cánh tay mập mạp lia lịa, lớn tiếng kêu: “Tiểu Lôi, ở chỗ này….. chỗ này…….”
Nhất thời làm cho ánh mắt của nhiều lữ khách cứ ngoái nhìn.
Tiểu Lôi không để ý đến, chỉ cười toe toét, chạy vào lồng ngực của Thẩm Thẩm mập. “Thẩm Thẩm, các người đã tới, người ta nhớ các người lắm!”
“Có thật không? Chứ không phải có bạn trai rồi nên quên đi Thẩm Thẩm này rồi sao?” Dùng cánh tay mập nắm lấy hai bên má của Chân Lôi, đau đến mức làm nước mắt trên gương mặt nàng rơi xuống.
Vội vàng dùng sức bung hai cánh tay của Thẩm Thẩm mập ra, mỉm cười liền nhắc hành lý trên đất lên, đưa bọn họ ra trạm xe. “Nào có, Thúc Thúc nói không được quen, thì sao người ta dám quen ai chứ.”
“Có thật không?” Thẩm Thẩm mập liếc nhìn nàng cười.
“Đương nhiên thật rồi! A Cúc, ta đã nói rồi! Tiểu Lôi của chúng ta là ngoan nhất, chúng ta đã nói không cho quen bạn trai, thì sao con bé dám làm bậy chứ.” Thúc Thúc mập A Phúc cười đến toe toét, liền đắc ý nói.
Làm cho lời nói dối của Chân Lôi có chút chột dạ, liền đỏ ửng mặt, làm cô xấu hổ đến nổi thiếu chút nữa cúi đầu xuống thấp mà đi.
Sau đó giơ tay lên gọi tắc xi, đem hành lý nặng nề bỏ vào chỗ ngồi ở phía sau, đỡ hai người ngồi vào trong tắc xi. “Đúng rồi, con nghe nói vợ của biểu cả đã sinh rồi, chúc mừng Thúc Thúc, Thẩm Thẩm đã làm ông bà nội.”.
Thời tiết nóng bức, lại để ba người phơi mình ở bên ngoài làm ướt đẫm mồ hôi, ngồi bên trong tắc xi, hơi lạnh toát ra làm cho ba người cảm thấy mát mẻ đi nhiều, thậm chí A Phúc mập còn vén y phục của mình lên, lộ ra cái bụng tròn của mình, để cho hơi lạnh bao quanh người.
“Thúc Thúc vẫn y như cũ, rất sợ nóng.”
“Chỉ có người mập thôi, bởi họ có nhiều mỡ dư mà.” A Phúc cười.
“Đúng rồi, con có mua cho con của biểu cả hai bộ quần áo, chờ chút nữa về đến nhà, nhờ mọi người giúp con đưa cho bọn họ có được không?” Tiểu Lôi nắm lấy cánh tay mập của Thẩm Thẩm, vẫn dùng bộ mặt nũng nịu nói.
“Ai chà! Tiểu tử kia cần chi nhiều y phục như vậy, bản thân con đã khó kiếm ra tiền rồi. Đừng lãng phí thêm nữa, đã hơn hai ngày nay bọn họ trở về bên nhà mẹ vợ không có ở trong nhà!” A Cúc vỗ nhẹ cánh tay của nàng.
“Con đã làm cô rồi, nên cần phải làm chút gì chứ.” Nàng cười vui hào hứng nói.
Sau một thời gian ngắn ngồi ở phía sau xe, hiện tại Chân Lôi đang đứng trước cửa sân nhà của Thúc Thúc, nhìn ba gian phòng mái ngói được nối liền nhau, ở chính giữa có một bãi sân rộng, đây chính là kiểu nhà mộc mạc của những người nông dân sinh sống của địa phương này.
So với những ngôi nhà xi măng ở thành thị, nàng vẫn thích cảnh sinh hoạt náo động ở nông thôn hơn.
Thúc Thúc, Thẩm Thẩm liền giúp nàng một tay, đem hành lý đi vào trong gian phòng nhỏ ở phía trước. “Chỗ này càng lúc càng nhỏ nhỉ.” Thúc Mập liền phát biểu.
Bày đầy vật dụng trong phòng, cộng thêm hành lý của bọn họ mang vào, làm bọn họ chen người vào cũng thấy khó khăn.
Chân Lôi cười, liền thu dọn đồ đạc, dọn dẹp ra một không gian nhỏ, “Không phải là căn phòng nhỏ mà do con đã lớn, lại cộng thêm vóc dáng tròn trịa