Thần kỳ! Quả là thần kỳ!
Người đàn ông này, là thầy ma thuật sao?
Chân Lôi chỉ ngồi nghỉ mệt, bên cạnh cái cây ở phía sau núi, chỉ vừa chợp mắt thì khi tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Từ trong xe, ngoại trừ nàng ra còn có nam nhân mà ngày đêm nàng luôn mong nhớ, kèm theo hai người đàn ông mà nàng đã gặp vào ngày hôm đó.
Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở tại nơi này? Họ muốn đưa nàng đi đâu chứ?
“Ngươi đã tỉnh rồi sao?” Tái Lạc Tư giương môi cười một cái, ánh mắt hắn chưa từng phát ra cảm giác ấm áp như vậy bao giờ.
“Ừ” Chân Lôi chợt tỉnh, liền khom thẳng người ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ thì nghe tiếng nói của hắn làm cho cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất định nước miệng của nàng đã chảy đầy trên trang phục của hắn! Ánh mắt xin lỗi hướng về phía bờ vai của hắn, quả nhiên nơi đó đã bị ẩm ướt. A, thật là mắc cỡ chết đi được. “Tại sao ta lại ở chỗ này? Vả lại, sao cả ngươi cũng ở đây chứ?”
Nhìn xung quanh một lúc, mới phát hiện ra đây không phải đường về nhà Thúc Thúc, hắn muốn chở nàng đi đâu?
“Không phải ngươi muốn gặp ta sao?”
“Ta……” Nàng muốn gặp hắn, nhưng làm sao hắn biết chứ?
“Bởi vì ngươi muốn gặp ta, cho nên ta mới tới đây.” Hắn thản nhiên nói, bất quá chuyện tình cảm này đối với hắn, thì nó rất đổi bình thường.
Tuy nhiên nó lại làm cho nàng mắc cỡ tới cực điểm, giống như tâm sự của mình đã bị nhìn thấu, làm nàng ngượng đến đỏ cả mặt, “Không có….. Không có, ta không có! Ta chỉ muốn cám ơn ngươi vào ngày hôm đó đã giúp ta mà thôi, không hề có….. Ý gì khác.” Càng nói càng chột dạ, đầu nàng hạ thấp xuống gần như tới ngực.
“Không sao, bất kể là lý do gì cũng đều tốt, chỉ cần ngươi nghĩ đến ta là được rồi.” Tái Lạc Tư cười sang sảng, rất thích nhìn bộ dạng ngây thơ của nàng, trông thật đáng yêu.
So với nữ nhân ở Tinh Linh Giới kia, cảm thấy nàng có vẻ dễ hiểu hơn.
Tất cả suy nghĩ của nàng, đều được viết rõ trên khuôn mặt, dù không sử dụng thuật đọc tâm thì cũng nhìn ra được suy nghĩ của nàng rất dễ dàng, làm cho người ta cảm thấy rất có hứng thú.
“Ngươi có muốn ta nhớ đến ngươi không?” Chân Lôi bỗng chốc ngẩng đầu lên, không biết vì sao khi nghe hắn nói những lời như vậy, làm cho nàng có chút kích động.
Nàng có chủ động quá hay không, thật làm mất thể diện quá đi?
“Không biết.” Ngược lại, hắn thích biểu hiện đơn thuần của nàng.
“Cái gì?” Nàng đã hỏi, nhưng đáp án này của hắn là sao? Gương mặt Chân Lôi trở nên tối sầm mờ mịt, làm nàng chẳng hiểu gì cả.
“Ta nói là, ta không để ý việc ngươi nhớ về ta.” Tay hắn liền nâng cằm của nàng lên, bộ dạng giễu cợt, làm cho gương mặt đỏ ửng của nàng đang hạ thấp, liền ngẩn lên áp sát gần đôi mắt u ám của hắn. “Nếu như ta nói ta muốn ngươi? Ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
Lần này hắn đến, chính là muốn đưa nàng đi.
“Ngươi…… Ngươi nói lời này là có ý gì?” Tại sao lồng ngực của nàng cứ nhảy loạn lên thế chứ, hơn nữa lại còn nhảy nhanh đến mức điên cuồng nữa?
Ánh mắt hắn có khả năng nuốt chửng lấy người khác, làm cho nàng không thể động đậy được.
“Ý của ta đã quá rõ ràng, ta muốn chọn ngươi làm thê tử của ta! Muốn phong ngươi làm hoàng hậu của ta.”
Gì? Nàng không nghe lầm chứ! Chọn nàng làm thê tử? Phong nàng làm hoàng hậu?
Hắn là ai chứ? Vua dầu mỏ ở các quốc gia Ả-Rập lân cận sao? Hay là chủ của một nước nhỏ ở Châu Phi?
Hay là nàng, vẫn còn đang nằm mơ chưa tỉnh?
Chuyện kỳ quái này, làm cho nàng cảm thấy đây không phải là sự thật, không nhịn được liền đưa tay lên, nhéo vào mặt mình một cái.
Ôi…. Đau quá, vậy đây là thật rồi.
“Thế nào? Có đồng ý hay không?” Hắn nhíu mày hỏi, hôn vào đôi môi đỏ thắm của nàng theo kiểu tinh quái của riêng hắn, lướt nhẹ qua cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người của nàng.
Nàng bị hành động vừa rồi làm cho kinh ngạc, hắn….. Hắn hôn trộm nàng! Mặt Chân Lôi đỏ bừng như trứng tôm, cảm giác nóng bừng lan tỏa hết lên cả người nàng.
Trời ạ! Nếu như đây là giấc mơ, thì ngàn vạn lần không nên tỉnh lại, cả đời này không cần phải tỉnh ……..
“Cái—— này ——”
Mặt Chân Lôi nóng lên, bừng đỏ cả tai một lúc. Đột nhiên phanh xe lại khẩn cấp, làm cả người nàng bị đẩy về phía trước, thiếu chút nữa từ ghế sau vọt tới ghế trước mất rồi.
“Chuyện gì vậy?” Tái Lạc Tư cau mày hỏi.
“Là…..” Hải Thanh khổ sở