Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tại hạ xin mở đường .
Chàng liền vọt mình đi, tay trái lượm một cành cây vung lên để gạt làm tên rơi như mưa . Tay mặt đã bắt được một nắm tên liền hết sức liệng ra .
Tôn Bất Tà theo sau . Lão thi triển khinh công Bát bộ cảo thuyền xông vào bụi hoa mé hữu đồng thời lên tiếng hô :
- Xin các vị cứ giữ nguyên chỗ đừng có chuyển động . Lão khiếu hóa đi trước tảo thanh .
Hai người cùng hết sức bình sinh xông ngay vào bụi hoa như tên bắn .
Ðột nhiên ánh lửa lập loè . Trong bụi cây có ánh lửa sáng lên đã nhìn thấy mấy chục tên cung thủ đang lắp tên phát xạ .
Tôn Bất Tà phóng cả song chưởng ra . Người chưa tới chưởng phong của lão đã tới trước . Hai cung thủ ngã huỵch xuống đất .
Tiêu Lĩnh Vu lại phóng ra một chưởng để mở đường , đồng thời người chàng xông vào , chưởng đánh , chân đá đả thương liền bốn tên .
Nhờ có ánh lửa hai người huy động thần oai , quyền đấm chỉ điểm . Mới trong khoảng khắc trong mấy chục tay cung thủ quá nửa đã bị tử thương .
Một số còn lại thấy hai người thần dũng phi thường không dám ham đánh chạy tản đi bốn phía .
Giữa lúc bọn cung thủ tan vỡ , ngọn lửa cũng tắt phụt.
Bọn cung thủ chủ lực phóng tên tấn công quần hào bị tan vỡ rồi , tên nỏ bắn lại thưa thớt và chậm đi nhiều .
Phạn Cái múa tít cái nồi gang đi trước mở đường chạy theo về phía Tiêu Lĩnh Vu .
Tôn Bất Tà và Tiêu Lĩnh Vu đánh tan bọn cung thủ rồi lập tức cùng quần hào tụ hội xông về phía chính Tây .
Ngọc Lan dưới làn tên bắn như mưa chỉ lo hộ vệ Tiêu phu nhân không được chu đáo . Tuy cô biết Tiêu phu nhân chưa bị thương mà trong lòng vẫn hồi hộp . Khẻ bảo Kim Lan :
- Tỷ tỷ thử coi kỷ xem Tiêu phu nhân có việc gì không ?
Kim Lan coi lại một lượt rồi đáp :
- Không sao cả .
Ngọc Lan thở phào một cái nói :
- Tỷ tỷ mau lại giúp tướng công và cho y hay tình thế trong trang .
Kim Lan ừ một tiếng rồi chạy theo Tiêu Lĩnh Vu .
Ðột nhiên một tiếng hú lanh lảnh vọng lại .
Lúc này làn mưa tên ngừng hẳn , mọi người cho là đã qua khỏi khu vực mai phục cung tên . Ngờ đâu Tôn Bất Tà bổng dừng bước trầm giọng nói :
- Các vị hãy ẩn thân để lão khiếu hóa đi thám thính rồi sẽ liệu . Thằng cha Thẩm Mộc Phong hiểm ác khôn lường. Chưa hiểu hắn mai phục gì đây .
Lão chưa dứt lời đột nhiên ánh lửa thấp thoáng . Ngoài ba trượng đột nhiên mọc lên cây đuốc .
Lại thấy cấy đuốc giơ cao lên chạy quanh bốn mặt rừng hoa không ngớt .
Ánh lửa lập loè chỉ trong chớp mắt mấy chục ngọn đuốc cháy lên sáng tỏ bao thành một hình bán nguyệt ngăn cản đường đi của quần hào.
Tôn Bất Tà bổng vẩy tay một cái quấn hào liền cúi rạp người xuống.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng mặt trông sao trên trời thấy đêm đã sang canh ba , chàng chợt động tâm nghĩ thầm :
- Nếu mình nhân lúc Thẩm Mộc Phong chưa từng mà không ra khỏi Bách Hoa sơn trang thì còn có nhiều hy vọng thoát được . Hắn mà tỉnh táo rồi thì thật khó khăn vô cùng .
Trong lòng đã xoay chuyển ý nghĩ , chàng khẻ bảo Tôn Bất Tà :
- Xin tiền bối thống lãnh đại đội , để tại hạ đi trước coi xem .
Tôn Bất Tà đã hiểu bản lãnh chàng nên không ngăn cản .
Tiêu Lĩnh Vu nhảy vọt đi vượt qua bụi hoa . Chàng tung mình hai cái tới trước một ngọn đuốc .
Chàng toan vươn tay chụp ngọn đuốc thì đột nhiên hàn quang lấp loáng .
Trong bụi hoa mé tả một thanh đơn đao nhằm cổ tay chàng chém tới .
Bàn tay Tiêu Lĩnh Vu đã đeo bao tay bằng da giao ngàn năm không sợ đao kiếm . Chàng xoay tay lại chụp lấy đơn đao kéo mạnh một cái khiến tên võ sĩ áo đen cầm chặt đơn đao bị lôi ra . Tay trái chàng giơ lên đánh vào trước ngực gã.
Lúc này lòng chàng nóng nẩy nên ra tay vừa nhanh vừa mạnh . Tên võ sĩ áo đen chưa kịp la lên đã trúng chưởng hộc máu chết tươi liền .
Tiêu Lĩnh Vu kết quả xong tên võ sĩ áo đen lại vung tay toan chụp lấy cây đuốc đột nhiên nghe tiếng hú vang lên . Một bóng đen từ trong bụi hoa bên cạnh đột nhiên nhảy ra .
Tiêu Lĩnh Vu không kịp quay đầu lại chàng đã phóng ra một chưởng .
Bổng nghe đánh cạch một cái như đập vào da thuộc . Bóng đen thét lên một tiếng bị chưởng lực hất ngược trở lại .
Tiêu Lĩnh Vu nghe thanh âm này trong lòng rất lấy làm kỳ . Chàng đảo mắt nhìn lại thấy bóng đen vọt ra ngoài hai trượng rớt xuống bụi hoa mà chàng chưa nhìn rõ .
Chàng còn đang ngơ ngác thì phía mé tả lại có bóng đen nhảy tới .
Lần này Tiêu Lĩnh Vu đã chuẩn bị . Chàng hít một hơi chân khí người chàng đột nhiên lùi lại ba thước. Tay mặt chàng vươn ra nắm được bóng đen đang nhảy tới .
Bổng thấy tay trái hơi tê một chút. Chàng đã bị bóng đen cắn vào tay.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỷ lại thì thấy tay mình nắm con khỉ toàn thân lông đen , liền hất tay liệng ra .
Miệng lẩm bẩm :
- Con lừa hết nghề rồi phải dùng cả đến khỉ .
Kim Lan bổng chạy lẹ lên đến cạnh chàng khẻ bảo :
- Tướng công hãy lùi lại cho mau .
Tiêu Lĩnh Vu tuy không muốn nhưng thấy trong lời nói của cô có dụng ý , liền theo lời lùi lại.
Lại nghe Kim Lan hỏi :
- Vừa rồi có phải tướng công nắm trúng con khỉ lông đen không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Phải rồi . Bao nhiêu kỷ thuật trong Bách Hoa sơn trang dùng hết rồi chăng ?
Kim Lan nói :
- Chắc tướng công bị nó cắn trúng .
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ta bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nó cắn vào tay một miếng .
Kim Lan la hoảng :
- Nó cắn trúng vào đâu ? Tướng công mau vận khí phong toả huyết mạch và chặt cánh tay đó đi .
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi :
- Tại sao lại vậy ?
Kim Lan đáp :
- Con khỉ đó toàn thân và trong miệng đều có chất kịch độc . Nếu tướng công không chặt cánh tay đi để chất độc phát tác sẽ biến thành điên khùng. Khi đó đừng nói gì tiểu tỳ mà ngay lão gia cùng phu nhân tướng công cũng không nhận ra được nữa .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Có chuyện đó ư ?
Kim Lan sa lệ đáp :
- Tướng công . Vụ này tướng công không nên chậm trễ được mà bây giờ tiểu tỳ chưa rãnh để nói hết. Tướng công hãy chặt cánh tay đi . . . !
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận chân khí thì chẳng thấy triệu chứng gì trúng độc liền nói :
- Ta vẫn bình yên chẳng thấy chi hết .
Kim Lan lấy làm kỳ hỏi :
- Tướng công thực không có cảm giác trúng độc ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chẳng lẽ ta còn nói dối cô nữa sao ?
Kim Lan nói :
- Nếu vậy thì sự việc kỳ quái thật ? Chất độc trong con khỉ đó ghê gớm vô cùng ? Ðừng nói là bị nó cắn trúng mà chỉ chạm vào lông cũng bị nguy rồi . Chất độc phát tác rất mau . Thế mà tướng công .
Tiêu Lĩnh Vu biết vì mình đeo bao tay da giao nên chất độc không xâm nhập vào được , khẻ la thầm trong bụng :
- Thật là một phen hú vía .
Chàng khẻ bảo Kim Lan :
- Cô lại bảo bọn họ phải coi chừng khỉ độc .
Kim Lan muốn nói lại thôi . Cơ trở gót chạy đến chuyển lời của Tiêu Lĩnh Vu cho Tôn Bất Tà nghe .
Trong khoảng khắc này, tình thế đã biến đổi . Mấy chục võ sĩ áo đen từ trong bụi hoa từ từ đi ra . Tay trái cầm kiếm thuẫn , tay mặt cầm một ống sắt lớn làm bằng bạc dài chừng hơn thước .
Kim Lan khẻ la lên :
- Trời ơi . Thập bát kim cương .
Tôn Bất Tà hỏi :
- Thập bát kim cương là gì ?
Kim Lan đáp :
- Bọn võ sĩ cầm kiếm thuần cả thảy mười tám người đều là Thẩm đại trang chúa huấn luyện .
Cô quen kêu bằng đại trang chúa, bổng cảm thấy ngượng miệng vội nói lại :
- Mười tám tên này Thẩm Mộc Phong đã lựa chọn trong đám cao thủ hạng nhất để huấn luyện thành một đội . Chẳng những trên lá mộc có năm thanh đoản kiếm đều tối chất độc , mà cả những ống sắt cầm ở tay cũng dấu kim châm kiệt độc . Mỗi ống mười hai mũi . Chúng cầm lá mộc che đỡ để đến gần địch nhân rồi mới phóng độc châm nhỏ như lông trâu khiến người ta khó nổi đề phòng.
Cô thở dài nói tiếp :
- Thẩm Mộc Phong rất cưng bọn Thập bát kim cương , không chịu để bọn chúng ra tay đối địch bao giờ . Không ngờ đêm nay hắn phá lệ điều động bọn chúng .
Tôn Bất Tà nghe nói ngơ ngác hỏi :
- Chuyện này có thật thế không ?
Kim Lan kiên quyết đáp :
- Tiểu tỳ không nói sai một chữ .
Mã Văn Phi nói :
- Chùa thiếu lâm có Bát đại kim cương lừng tiếng giang hồ . Thẩm Mộc Phong lại bắt chước luyện thành thập bát kim cương , nhân số tăng gia gấp bội , chẳng biết có chỗ nào đáng sợ hơn không ?
Tôn Bất Tà tuy không nói gì nhưng trong lòng chẳng dám coi thường bọn chúng . Lão là người võ công uyên bác đã biết kiếm thuẫn là một thứ khí giới rất khó sử dụng , khác hẳn với các võ khí thông thường nên trong võ lâm ít người dùng tới thứ này . Mấy người kia đã tỏ dùng được kiếm thuẫn dĩ nhiên mình không thể khinh địch . Hơn nữa chúng còn phối hợp với độc châm thì cuộc chiến này khó mà đoán trước được thắng bại ra sao .
Lão quay lại nhìn quần hào