Chàng chưa dứt lời. bỗng thấy những tiếng vù vù nổi lên. Pho thần tượng từ từ vươn cánh tay to tướng ra.
Tiêu Lĩnh Vu cầm trường kiếm để ngang trước ngực chờ đợi. Hai mắt chàng nhìn chằm chặp vào cánh tay của thần tượng đang từ từ cử động.
Lại nghe Thần Phong bang chúa cất tiếng hỏi:
- Tiêu Lĩnh Vu! Ngươi có dám tiến gần thêm một bước nữa không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Sao lại không dám?
Chàng từ từ tiến về phía trước.
Bỗng nghe Tôn Bất Tà dùng phép truyền âm nói:
- Tiêu huynh đệ! Đừng mắc lừa kế khích tướng của địch nhân.
Một bóng người tà áo phấp phới nhảy tới.
Người chưa tới nơi chưởng lực đã phóng đánh ⬞binh" một tiếng trúng ngay trước ngực pho thần tượng.
Pho thần tượng cao lớn lảo đảo hai cái nhưng vẫn đứng yên.
Tôn Bất Tà tay mặt phóng một chưởng cách không. tay trái nắm lấy cổ tay Tiêu Lĩnh Vu kéo lùi lại khẽ nói:
- Lúc này là lúc nào mà huynh đệ còn nổi nóng với thị?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới song thân đang ở vào tình thế nguy hiểm liền đáp:
- Lão tiền bối nói đúng. nhưng thị đứng cản đường mà không kiềm chế thị thì làm sao đi qua được?
Tôn Bất Tà quay lại hỏi:
- Sao không lướt qua mé bên mà đi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- ở phía sau thần tượng có rất nhiều cao thủ ẩn nấp. Khi nào họ để mình đi qua một cách dễ dàng?
Chàng hạ thấp giọng nói tiếp:
C - Đỗ Cửu và Ngọc Lan bị thương khá nặng. hiện giờ y chưa thể tái chiến được.
Gia phụ và gia mẫu đều không biết võ công. Nếu không đẩy lui bọn này e rằng khó lòng vượt qua cơn hiểm trở.
Tôn Bất Tà nói:
- Khi lão khiếu hóa tái xuất giang hồ. được bọn đệ tử Cái bang cho hay pho thần tượng của bang Thần Phong là do mười hai tay thợ khéo đương thời phí mất mười năm trời chế tạo nên. Cách bố trí bên trong cực kỳ tinh xảo. Chân tay thần tượng chuyển động đánh người được. mà còn có thể một lúc phóng ra 36 môn ám khí khác nhau. Nghe nói trong đó còn có khói độc. nước độc. ghê gớm vô cùng. Ai đến gần trong vòng một trượng thì bất luận võ công cao thâm đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi.
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày hỏi:
- Nếu thế thì pho thần tượng này không ai đối phó được hay sao?
Tôn Bất Tà đáp:
- Những lời đồn đại tuy có phần khoa trương nhưng cũng có phần đúng sự thực. Tỷ như họ bảo thần tượng quá ghê gớm là khoa trương. Dù khoa trương nhưng cũng không xa sự thực là mấy. Tiêu huynh đệ là người quan hệ tới vận mệnh võ lâm. lại phải lo bảo vệ an toàn cho song thân. Gặp trường hợp bắt buộc phải quyết đầu thì chẳng nói làm chi. bằng còn có thể tránh thì không nên mạo hiểm. Huống chi đối phương lại không lấy tấm thân bằng xương bằng thịt để tỷ đấu mà chỉ dùng ám khí. nước độc thì hà tất mình phải liều mạng với họ.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Theo ý lão tiền bối thì sao?
Tôn Bất Tà đáp:
- Lão khiếu hóa nghĩ rằng chúng ta nên đi đường quanh để tránh mạo hiểm. Ta không tới gần trong vòng một trượng thì dù trong thần tượng có ám khí cũng khó lòng đả thương được chúng ta.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Dù theo ý của lão tiền bối thì vãn bối vẫn phải ở lại đây cự địch. Lão tiền bối giục họ lên cầu lẹ lên.
Tôn Bất Tà nói:
- Không cần! Lão khiếu hóa liên lạc bằng tín hiệu cũng được.
Lão nói xong ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài.
Tiêu Lĩnh Vu lấy trong mình ra một nắm chế tiền khẽ nói:
- Pho thần tượng này chế tạo rất tinh xảo. nhưng kích thước to lớn. không thể tự di chuyển được. Chúng ta chỉ cần nghĩ cách đối phó với mấy tên tùy tùng. đừng để cho chúng di động pho tượng là được.
Tôn Bất Tà dặn:
- Vì tình thế cấp bách. Tiêu huynh đệ bất tất phải e dè khi hạ thủ giết người.
Nếu mình không dùng cách ⬞ Tiên phát chế nhân" thì khó lòng kiềm chế nổi họ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Lão tiền bối nói phải lắm.
Chàng ngừng lại một chút rồi lớn tiếng:
- Xin quý vị bang Thần Phong nghe đây! Bọn tại hạ qua đường tới chốn này.
tuyệt không có ý định động thủ với các vị. Nhưng nếu các vị bức bách tại hạ phải ra tay thì đừng trách tại hạ tàn ác.
Thần Phong bang chúa cười. dịu giọng nói:
- Các vị bàn bạc hàng nửa ngày. té ra để nghiên cứu cách trốn chạy.
Lại thấy pho thần tượng to lớn hung ác cúi cái đầu to tướng lắc lư. từ từ di chuyển. Hai luồng mục quang sáng quắc nhìn chằm chặp vào hai người.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Lão tiền bối nói quả không sai. Pho thần tượng này quả nhiên tinh xảo.
Thần Phong bang chúa cười lạt nói tiếp:
- Tiêu Lĩnh Vu! Bản bang chúa đã nghe đại danh của các hạ mà sao bữa nay không dám cùng ta quyết một trận sống mái.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chẳng phải là tại hạ sợ bang chúa. nhưng bên mình có việc trọng yếu. không thể chần chờ ở đây được. Ngày sau còn cơ hội tái ngộ cùng bang chúa. Tiêu mỗ sẽ xin lãnh giáo .
Thần Phong bang chúa hỏi:
- Các hạ nói thật không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dĩ nhiên là thực.
Thần Phong bang chúa bỗng lớn tiếng hô:
- Để cho y đi! Không được cản trở.
Diễn biến này không những ra ngoài tiêu liệu của Tiêu Lĩnh Vu mà cả đến những người biết nhiều hiểu rộng. lịch duyệt giang hồ như Tôn Bất Tà cũng phải bâng khuâng kinh ngạc.
Bỗng thấy bốn quái nhân mình trần khiêng pho tượng cao lớn lùi lại ba trượng để nhường đại lộ.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi:
- Lão tiền bối kiến văn quảng bác. có hiểu vụ này không?
Tôn Bất Tà đáp:
- Nghe thanh âm trong thần tượng thì nhất định Thần Phong bang chúa là một thiếu nữ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó thì chắc rồi.
Tôn Bất Tà nói:
- Nếu vậy lão khiếu hóa e rằng y là loại người... Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Loại người như thế nào?
Tôn Bất Tà đáp:
- Loại đàn bà con gái hành động thế nào lão khiếu hóa khó mà đoán trúng được.
Hai người đang nói chuyện. Thương Bát đã dẫn vợ chồng Tiêu đại nhân cùng Đỗ Cửu. Kim Lan. Ngọc Lan qua cầu.
Hai con hổ ngao cũng theo Thương Bát.
Thương Bát khẽ nói:
- Đại ca! Có nên phá gẫy cây cầu này đi không? Trước khi tiểu đệ qua cầu đã thấy hai ánh hỏa quang bay vọt lên không. Đó có thể là truy binh của Bách Hoa sơn trang.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:
- Các vị đi lẹ lên. Hay hơn hết là lựa những đường nhỏ mà chạy. Ngoài ra còn việc gì đã có tiểu huynh cùng Tôn lão tiền bối đỗi phó. Thần Phong bang đã nhường lối nhưng khó mà lường được họ có thể biến cải chủ ý hay không?
Thương Bát không dám nhiều lời. cõng Tiêu phu nhân. dìu Đỗ Cửu đi trước.
Kim Lan dìu Ngọc Lan và cõng Tiêu phu nhân lật đật chạy sau.
Tiêu Lĩnh Vu thấy song thân cực nhọc vì mình. bất giác đau lòng sa lệ Thần Phong bang chúa dường như thủ tín. quả nhiên không ra tay ngăn cản.
Tiêu Lĩnh Vu thấy bọn Thương Bát đi xa rồi khẽ bảo Tôn Bất Tà:
- Lão tiền bối! Chúng ta cũng đi thôi.
Tôn Bất Tà nói:
- Tiêu huynh đệ hô Thần Phong bang chúa báo cho y hay.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu đáp:
- Coi tình hình bữa nay thì nếu Thần Phong bang chúa hạ lệnh động thủ thì tại hạ e rằng song thân cùng Đỗ Cửu . Ngọc Lan đã bị thương khó lòng đi qua được.
Nếu mình phải đả thương người Thần Phong bang trong lòng cũng áy náy.
Chàng liền chắp tay lớn tiếng:
- Mối thịnh tình bang chúa đã dành cho Tiêu mỗ xin ghi lòng tạc dạ. sau này có ngày báo đáp.
Trong pho thần tượng có tiếng ngọt ngào vọng ra:
- Các hạ bất tất phải tạ ơn. Mau đi lẹ đi.
Tôn Bất Tà nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lão kéo Tiêu Lĩnh Vu song song chạy đi.
Hai người khinh công trác tuyệt. chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi kịp Thương Bát.
Tôn Bất Tà thở phào một tiếng nói:
- Tiêu huynh đệ! Lão khiếu hóa nghe khẩu khí của Thầm Phong banh chúa thì có vẻ chẳng có ý gì thù địch với mình.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Vãn bối cũng không nghĩ ra tại sao họ lại đổi thù ra bạn với mình.
Tôn Bất Tà nói:
- Lòng dạ đàn bà thật khó hiểu. Chúng ta không đoán được đâu. Còn một việc trọng yếu không hiểu huynh đệ xử trí ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Việc gì vậy?
Tôn Bất Tà đi thong thả lại đáp:
- Hiện nay oai danh của huynh đệ ngày một lên cao mà gây thù oán cũng nhiều. Thẩm Mộc Phong coi huynh đệ như cái gai trước mắt. Bách Hoa sơn trang người nhiều thế mạnh. e rằng đã vượt lên các môn phái lớn. Huynh đệ tự nhiên biến thành lãnh tụ của bọn nghĩa hiệp đồng đạo. Cứ tình thế này thì muốn thôi cũng không được nữa. Giang hồ đang đi vào cuộc rối loạn phức tạp. e rằng trong năm ba năm nữa cũng chưa yên ổn lại được.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão khiếu hóa khuyên huynh đệ nên gánh vác lấy trọng trách. Dĩ nhiên lão khiếu hóa xin đem hết sức ra trợ giúp cho huynh đệ đến chết mới thôi. Hiện nay lệnh tôn cùng lệnh đường là một mối lo rất lớn. Họ chỉ mong kiềm chế được hai vị lão nhân gia để buộc huynh đệ phải khuất phục để người thu dụng.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài không nói gì.
Tôn Bất Tà nói tiếp:
- Việc cần kíp hiện nay là phải tìm một nơi an toàn và bí mật để an trí lệnh tôn cùng lệnh đường ẩn cư thì huynh đệ mới yên tâm đối phó với cường địch.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Lão tiền bối nói đúng lắm. Nhưng biết tìm đâu được nơi an toàn?
Tôn Bất Tà đáp:
- Tổng đà Cái bang là nơi yên ổn hơn hết. Nhưng chỉ sợ hai vị lão nhân gia suốt ngày phải sinh hoạt với bọn khiếu hóa thì không khỏi có điều khó chịu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tổng đà quý bang tuy phòng vệ thâm nghiêm nhưng cũng đã có tai mắt của Thẩm Mộc Phong. Gia phụ và gia mẫu tới đó ẩn cư thì e rằng tin này sẽ tới tai Thẩm Mộc Phong ngay.. Tôn Bất Tà hỏi:
- Thật thế ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ đoán chắc như vậy. Chẳng những ở quý bang có tai mắt của Thẩm Mộc Phong mà trong tất cả các môn phái lớn hắn đều bố trí người đến nằm vùng. kể cả trong Thần Phong bang.
Tôn Bất Tà nói:
- Bọn khiếu hóa Cái bang của lão khiếu hóa truyền đời dốc dạ trung thành. Nay mà có chuyện đó thì thật là một điều đại tổn thương đến thể diện bản bang.
Lão trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Ciêo hoguh đệ có viếc mặc chúul nhôul?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Khi Thẩm Mộc Phong triệu tập. tất cả bọn họ đều che mặt nên tại hạ không nhận ra được.
Tôn Bất Tà nói:
- Lão khiếu hóa lâu nay không hỏi đến việc trong bang. nhưng vụ này chẳng thể làm ngơ. phải điều tra cho ra gian tế mới được.
Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài. muốn nói lại thôi.
Chàng biết vụ này quan hệ rất lớn. Nếu mình ăn nói hồ đồ lập tức gây nên một cuộc tàn sát giữa nội bộ Cái bang. Trước khi có bằng chứng cụ thể trong tay. chàng không dám nói một