Tôn bất Tà hỏi:
- Ở đâu có thuốc trục hàn?
vô vi đạo trưởng đáp:
- Khí hàn độc mà Tiêu Lĩnh vu nhiễm phải khác với hơi lạnh thông thường.
Bần đạo phải tự mình chế thuốc mới được.
Tôn Bất Tà giục:
- Hay lắm! Ðạo trưởng kê toa để lão khiếu hoá đi mua thuốc.
vô vi đạo trưởng hỏi:
- Trời Sắp Sáng rồi! Hãy chờ lát nữa được không?
Tôn Bất Tà im lặng:
- Mạng người là điều rất quan hệ. Cuộc Sinh tử của y như treo đầu Sợi tóc mà còn chần chờ nưa chăng?
vô vi đạo trưởng nhăn nhó cười đáp:
Lão tiền bối nói đúng, nhưng cần phải tĩnh tâm khai phương, chứ không làm ẩu được.
Tôn Bất Tà nghĩ thầm:
- Nói vậy là phải.
Rồi lão lẳng lặng đứng yên.
vô vi đạo trưởng thở dài nói:
- Lão tiền bối cứ yên tâm. Nội công của Tiêu Lĩnh vu rất thâm hậu, tuy y bị thương về khí âm hàn của Bắc Thiên Tôn Giả nhưng không đến nỗi nguy ngập ngay đâu mà Sợ.
Tôn Bất Tà buồn rầu đáp:
- Cứ tình thế hiện giờ thì cuộc Sinh tử của Tiêu Lĩnh vu chẳng phải là việc riêng của một mình y mà còn liên quan đến Sự an nguy của đồng đạo võ lâm thiên hạ....
vô vi đạo trưởng nói:
- Tiêu đại hiệp chẳng những quan hệ cho toàn thể võ lâm mà còn là người của phái võ Ðương, dĩ nhiên bần đạo phải tận tâm cứu chữa.
Tôn Bất Tà thấy Sắc diện Tiêu Lĩnh vu xanh lướt, chân tay giá lạnh tựa hồ không còn chút Sinh cơ nào nữa, lòng lão Se lại, hai hàng lệ trào ra.
Giữa lúc ấy đột hiên nghe tiếng nổ đánh "đoàng" một cái. Tôn Bất Tà chấn động tâm thần, hốt hoảng hỏi:
- Tiếng nổ ở đâu vậy?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Ðây là dấu hiệu cảnh giác.
Y né mình vọt ra cửa phòng.
vô vi đạo trưởng vẫn lặng lẽ trầm tư dường như gặp điểm nan giải, tưa hồ như không nghe thấy tiếng nổ.
Triển Diệp Thanh hhót hoảng chạy dến bên vô vi đạo trưởng, giơ tay ra đẩy vào người lão nói:
- sư huynh! Có ám hiệu phóng lên rằng cường địch đã đến.
vô vi đạo trưởng Sửng Sốt hỏi:
- Có ám hiệu ư?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Ðúng thế! Tiểu đệ vừa leo lên thấy tia lửa toé ra dường như ở bờ hồ. È rằng cường địch đã qua hồ rồi, vô vi đạo trưởng quay lại Tôn Bất Tà nói:
- Lão tiền bối ở lại đây chiếu cố cho Tiêu Lĩnh vu . Bần đạo cùng triển Sư đệ thử cùng chạy về coi.
Tôn Bất Tà đáp:
- Lão khiếu hoá cùng đi với đạo trưởng.Triển lệnh Sư đệ ở đây coi Sóc Tiêu Lĩnh vu . vạn nhất mà Bắc Thiên Tôn Giả quay lại thì lão khiếu hoá quyết Sinh tử với hắn một phen.
vô vi đạo trưởng nói:
- Theo nhận xét của bần đạo thì Bắc Thiên Tôn Giả bị thương khá nặng, quyết không thể trở lại được. Chắc đây là bọn thuộc hạ của Thẩm Mộc Phong theo dõi hành tung tìm đến.Lão bồn chồn trong dạ, vừa dứt lời đã vọt mình chạy đi.
Triển Diệp Thanh muốn chạy theo nhưng Tôn Bất Tà cản lại . Lão nói:
- Tiểu nhai nhi! Ngươi ở lại đây coi Tiêu Lĩnh vu, để lão khiếu hoá theo lệnh Sư huynh.
Triển Diệp Thanh ngập ngừng:
- Cái đó...Cái đó... vô vi đạo trưởng nói:
- Tôn lão tiền bối võ công cao thâm gấp trăm lần tam đệ, để lão tiền bối đi với Sư huynh phòng khi gặp cường địch còn đối phó được. Tam đệ hãy ở lại đây.
Lão vừa chạy vừa nói, khi dứt lời thì đã mất hút vào bóng đêm.
Tôn Bất Tà vượt ra khỏi phòng, lão nhảy lên nóc nhà mà chạy, chớp mắt đã mất hút.
Triển Diệp Thanh nhẹ buông tiếng thở dài, đóng cửa phòng lại, bắc ghế ngồi bên Tiêu Lĩnh vu.
Y không hiểy y thuật , chẳng biết làm gì.
sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bỗng nghe Tiêu Lĩnh vu khẽ la lên như người trong mơ:
- Rét quá! Rét quá! Triển Diệp Thanh kéo chăn đắp lên người chàng.
Ðột nhiên nghe đánh Sầm một tiếng, cánh cửa đang đóng bị bật tung ra.
Một cơn gió lạnh tràn vào, ngọn nến tạt đi tối mò rồi lại Sáng trở lại.
Triển Diệp Thanh vừa rút trường kiếm ra khỏi võ vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu phu rất xinh đẹp, đầu vấn tóc theo kiểu cung trang, mình mặc áo màu lục, lững thững đi vào.
Triển Diệp Thanh la hoảng:
- Kim Hoa phu nhân! Kim Hoa phu nhân lạnh lùng đáp:
- Chính thị! Mụ đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh vu hỏi:
- Y bị thương thế nào?Triển Diệp Thanh vung trường kiếm cho vọt ra một bông hoa kiếm nói:
- Tuy y không còn Sức cự địch, nhưng Triển mỗ ở đây, chắc phu nhân không gia hại y được.
Kim Hoa phu nhân thần Sắc nghiêm trang, từ từ tiến về phía giường nằm.
Triển Diệp Thanh vung kiếm lên quát:
- Dừng lại! Phu nhân mà còn tiến thêm bước nữa thì đừng trách lưỡi kiếm của Triển mỗ vô tình.
Kim Hoa phu nhân lạnh lùng nói:
- Ðừng chọc giận ta.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Chọc giận rồi phu nhân làm gì?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ngươi muốn biết uy lực của con Bạch Tuyến chăng?
Triển Diệp Thanh hỏi lại:
- Bạch Tuyến là cái gì?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Nó là một giống rắn độc kỳ quái lại linh động phi thường, toàn thân rắn như Sắt, đao kiếm chém không vào.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Có chuyện đó ư? Tại hạ không tin như vậy! Kim Hoa phu nhân nói:
- Ðây không có người nào để ta thử cho ngươi coi... Mụ ngó Tiêu Lĩnh vu nói tiếp:
- Ta không gia hại y, chỉ muốn coi thương thế y mà thôi.
Triển Diệp Thanh lạnh lùng nói:
- Tại hạ tin phu nhân thế nào được.
Kim Hoa phu nhân thò tay vào bọc lấy ra một chiếc hộp ngọc dài chừng hơn thước, đường kính rộng chừng nửa tấc, lạnh lùng nói:
- Giữa ngươi và người huynh đệ của ta có mối giao tình như thế nào?Triển Diệp Thanh hỏi lại:
- Ai là người huynh đệ của phu nhân?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Tiêu Lĩnh vu.
Triển Diệp Thanh quay lại ngó Tiêu Lĩnh vu nói:
- Không thân mà cũng không Sơ.
Kim Hoa phu nhân thở dài, đột nhiên cất hộp ngọc đi nói:
- Nếu ta để ngươi chết vì con Bạch Tuyến thì người anh em này khi tỉnh dậy tất chẳng vui lòng.
Triển Diệp Thanh lạnh lùng nói:
- Phu nhân bất tất phải quá lo xa.
Kim Hoa phu nhân ngắt lời:
- Ta không có nhiều thì giờ. Ngươi nói mau! Ngoài cách động thủ còn cách nào khác để ta coi thương thế cho y?
Triển Diệp Thanh ngập ngừng:
- Nếu phu nhân không có ý gia hại y thì coi thương thế cũng không Sao.
Nhưng... Kim Hoa phu nhân hỏi ngay:
- Nhưng Sao? Ngươi nói mau đi.
Triển Diệp Thanh đáp:
- vì lí do đề phòng, tại hạ xin điểm vào mấy chỗ huyệt đạo phu nhân. Như vậy lỡ phu nhân có ý động thủ gia hại y, tại hạ cũng kịp thời ngăn cản.
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Hay lắm! Ngươi động thủ đi.
Rồi mụ khoanh tay nhắm mắt đứng yên.
Triển Diệp Thanh phóng tay trái điểm lẹ vào hai chỗ huyệt đạo trên người Kim hoa phu nhân. Y đứng Sang một bên nói:
- Bây giờ phu nhân có thể đến bên giường mà coi nhưng không được đụng đến người ỵKim Hoa phu nhân ngó Triển Diệp Thanh bằng con mắt lạnh lùng rồi từ từ bước đến bên giường, ngưng thần chú ý nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh vu hồi lâu rồi hỏi:
- Y bị thương rất nặng. Ai đã đả thương y?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Bắc Thiên Tôn Giả.
Kim Hoa phu nhân nói:
- Huyền băng chưởng là một môn võ công độc đáo của Bắc Thiên Tôn Giả.
Ngoài thuốc giải của hắn không ai chữa được.
Triển Diệp Thanh ngắt lời:
- Cái đó phu nhân bất tất phải nhọc lòng. Tệ Sư huynh tinh thông y thuật, Sẽ có cách trục hàn.
Kim Hoa phu nhân cười lạt nói:
- Y thuật của lệnh Sư huynh e rằng cũng chỉ đến một trình độ nào đó thôi.
Mụ lùi lại năm bước nói tiếp:
- Mau giải huyệt cho ta để ta đi kiếm Bắc Thiên Tôn Giả lấy thuốc trị thương cho y.
Triển Diệp Thanh Sửng Sốt, y giải khai huyệt đạo cho Kim Hoa phu nhân rồi nói:
- Bắc Thiên Tôn Giả võ công cao cường, phu nhân đến xin thuốc là tự chui đầu vào tròng.
Kim Hoa phu nhân cười lạt đáp:
- Cái đó không liên quan gì tới ngươi! Triển Diệp Thanh ngơ ngác không biết nói Sao.
Kim Hoa phu nhân lại nói:
- Ngươi coi chừng y cẩn thận, chờ ta đến canh hai đêm mai mà không thấy ta trở lại thì không phải chờ nữa.
Dứt lời mụ