Hai người ra khỏi căn nhà gianh, theo đường cũ trở về gốc bách.
Tôn Bất Tà vừa đi vừa dặn:
- Huynh đệ! Khi gặp Vô Vi đạo trưởng không nên nhắc tới vụ này.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại sao vậy?
Tôn Bất Tà đáp:
- Hiện giờ huynh đệ chẳng khác gì vầng trăng tỏ giữa là khói mây mờ mịt.
Trận đánh ở Bách Hoa sơn trang chẳng những làm huynh đệ nổi danh mà còn được võ lâm coi như thần tượng chống đối Thẩm Mộc Phong. Hơn nữa có điều huynh đệ chưa hay là huynh đệ đã trở thành một nhân vật lãnh tụ võ lâm. Thẩm Mộc Phong hết sức tìm cách bắt lệnh tôn cùng lệnh đường để huynh đệ phải quy thuận hắn. Như vậy hành tung của lệnh tôn cùng lệnh đường càng ít người biết càng hay.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
- Lão tiền bối nói phải lắm! Nhưng biết trả lời họ ra sao?
Tôn Bất Tà đáp:
- Mình cứ thực mà nói, nhưng chỉ nói ra phân nửa.
Bọn Vô Vi đạo trưởng cùng Trung Châu Nhị Cổ đang nóng ruột chờ, thấy hai người trở về liền chạy ra đón.
Kim Hoa phu nhân chưa phục hồi sức khỏe, ngồi tựa gốc bách hỏi:
- Các vị có thấy người thổi tiêu không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chỉ nghe được tiếng tiêu chứ chưa thấy người.
Tôn Bất Tà sợ Tiêu Lĩnh Vu nói lộ mọi sự liền cười ha hả ngắt lời:
- Lão khiếu hóa cùng Tiêu huynh đệ rượt tới trước căn nhà gianh, thấy tiếng tiêu ở trong nhà vọng ra....
Kim Hoa phu nhân hỏi ngay:
- Sao các vị không mò vào mà xem?
Tôn Bất Tà đáp:
- Lão khiếu hóa ở bên ngoài nói mấy câu, người đó thừa cơ liền mở cửa sau chuồn đi. Khi bọn lão khiếu hóa tiến vào thì không thấy tung tích đâu nữa.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Thế là họ không muốn gặp chúng ta rồi.
Thương Bát nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đại ca! Con hổ ngao này tuy khứu giác linh cảm, nhưng bị một phen nhiễu loạn e rằng bây giờ không thể rượt theo được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:
- Bọn họ đã tiêu liệu từ trước, mình nóng nẩy cũng bằng vô dụng. Đuổi theo không kịp thì thà đừng đuổi nữa còn hơn.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Bây giờ Tiêu đại hiệp định đi đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đệ tử quí môn cùng bọn Mã Văn Phi hiện đang chờ ở bờ hồ. Chúng ta hãy lại đó xem sao.
Vô Vi đạo trưởng trong lòng rất lấy làm kỳ nghĩ thầm:
- Tại sao Tiêu Lĩnh Vu lại biến đổi tâm ý một cách đột ngột, không muốn truy tầm hành tung của song thân nữa?
Lão là người trì trọng, tuy trong lòng có mối hoài nghi nhưng không nói ra miệng.
Bỗng nghe Đỗ Cửu lạnh lùng lên tiếng:
- Vì bọn tiểu đệ bất tài để cho hai vị lão nhân gia bị người cướp đi. Dù cho có phải tới bên trời góc biển cũng phải tìm cho bằng được.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:
- Lòng dạ của Đỗ huynh đệ khiến tiểu huynh rất lấy làm cảm kích. Nhưng lúc này tình thế đặc biệt chúng ta chẳng thể bỏ người bị thương mà không chiếu cố Tiêu Lĩnh Vu được biết song thân có dị nhân đưa đi nên chàng yên tâm trở về chỗ cũ để cứu trị những võ lâm đồng đạo bị thương.
Tôn Bất Tà cũng hiểu nội tình vội nói:
- Thật đó! Lão khiếu hóa cũng nghĩ rằng nếu chúng ta cũng ròi khỏi đó mà Thẩm Mộc Phong lại phái cao thủ tới tập kích thì dù bọn Vân Dương Tử võ công có cao thâm đến đâu cũng khó lòng địch nổi số đông.
Kim Hoa phu nhân đột nhiên đứng dậy nói:
- Các vị đã định trở về chỗ cũ thì bản nhân không thể đi theo được.
Mụ nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Tiêu huynh đệ hảy bảo trọng. Tỷ tỷ đi đây.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy nhảy xổ ra ngăn Kim Hoa phu nhân nói:
- Thương thế tỷ tỷ chưa lành thì đi thế nào được.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi:
- Không đi thì làm thế nào bây giờ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Theo y tiểu đệ thì tỷ tỷ nên đi cùng bọn với tiểu đệ để tiểu đệ hết sức bảo vệ cho.
Kim Hoa phu nhân hỏi:
- Phải chăng tiểu đệ muốn khuyên ta bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, thoát ly Bách Hoa sơn trang?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ không dám có ý như vậy mà chỉ xin tỷ tỷ đợi thương thế lành mạnh rồi đi đâu một mình cũng được.
Kim Hoa phu nhân thu nụ cười lại, chậm rãi nói:
- Nếu bây giờ ta cùng đệ đệ trở lại bờ hồ, thì tin này đưa đến tai Thẩm Mộc Phong ngay.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tỷ tỷ sợ Thẩm Mộc Phong đến thế ư?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Hắn mà đoạn tuyệt không cho thuốc giải là ta tất bị chất độc phát tác làm cho chết ngay thì tiểu đệ bảo là có đáng sợ hay không?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ còn có một vấn đề nghĩ mãi không sao hiểu được.
Kim Hoa phu nhân giục:
- Đệ đệ thử nói nghe, hoặc giả tỷ tỷ có thể giải thích được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tiểu đệ cũng từng ở Bách Hoa sơn trang lâu ngày mà sao Thẩm Mộc Phong chưa động thủ vào người tiểu đệ.
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Cái đó chỉ có thể coi là đệ đệ may mắn hơn người. Hoặc Thẩm Mộc Phong chưa nghĩ đến hay chưa muốn động thủ, có khi hắn cho đệ đệ là một chú bé mới ra khỏi thảo lư, không dám chống đối lại hắn.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tỷ tỷ nhất định phải đi ư?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ta còn muốn sống tất nhiên phải đi.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu nói:
-Thương thế của tỷ tỷ rất trầm trọng mà dọc đường không ai hộ vệ há chẳng nguy hiểm lắm ư?
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Đệ đệ cứ yên lòng. Trong mình ta mang nhiều độc vật, chúng có thể hộ vệ cho ta.
Mụ nói rồi vẫy tay từ biệt, từ từ cất bước.
Kim Hoa phu nhân thương thế chưa lành, chân bước loạng choạng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thế trong lòng bất nhẫn liền rượt theo ngăn lại chắp tay xá dài nói:
- Tỷ tỷ mấy phen cứu mạng cho tiểu đệ mà tiểu đệ chưa báo đáp được chút nào. Thương thế tỷ tỷ trầm trọng như vậy, tuyệt không một chút năng lực bảo vệ.
Nếu đệ không biết thì chẳng nói làm chi, bây giờ chính mắt trông thấy, khi nào yên tâm để tỷ tỷ đi một mình cho đành.
Kim Hoa phu nhân hai mắt sáng lên nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu cười nói:
- Đệ đệ không nhiều tình cảm như vậy. Tỷ tỷ coi người đã nhiều, khi nào lại ăn bánh phỉnh?
Mụ nói rồi không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời, lật đật cất bước.
Tiêu Lĩnh Vu không ngờ Kim Hoa phu nhân lại nói thế. Chàng đứng ngẩn ra không biết làm thế nào.
Chàng nhìn bóng sau lưng Kim Hoa phu nhân lảo đảo bước đi cho đến khi mất hút rồi mới quay lại Vô Vi đạo trưởng nói:
- Không ngờ Kim Hoa phu nhân lại quật cường đến thế.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Hình như phu nhân là người túc trí đa mưu, tất y liệu được việc an nguy cho mình, Tiêu đại hiệp bất tất phải lo âu.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ chịu ơn của người không báo đáp được nên trong lòng rất đỗi không yên.
Tôn Bất Tà nói:
- Hậu hội còn dài, huynh đệ hà tất phải uỷ mị. Chúng ta đi thôi.
Vô Vi đạo trưởng khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:
- Tiêu đại hiệp! Kim Hoa phu nhân lúc ra đi tuy buông lời quyết tuyệt nhưng không phải tự đáy lòng mà ra.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Sao đạo trưởng biết thế?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Nếu Kim Hoa phu nhân quả thật có y cương quyết thì nhất định y không khóc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại hạ đứng rấ gần sao không thây y sa lệ?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Tiêu đại hiệp không để ý mà thôi. Bần đạo thấy lúc phu nhân trở gót lần thứ hai, y đã giơ tay lén lau nước mắt.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thế thì đạo trưởng đã thấy rõ nội tâm y hơn là tại hạ.
Khi về đến chân núi, Vô Vi đạo trưởng đã cảnh giác. Lão lo lắng nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta về chậm mất rồi! Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đã xảy ra biến cố rồi chăng?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Đúng thế! Nếu bọn họ không chạy đi thì nhất định đã xảy ra biến cố kinh người.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Lão nói đúng rồi! Nếu? ở đây còn đệ tử phái Võ Đương thì dù họ chẳng chạy ra nghênh tiếp thì cũng phải có người dưới chân núi.
Bọn Tôn Bất Tà, Trung Châu Nhị Cổ, Tư Mã Càn và cả Vương Phương, Trương Tự An cũng có cảm giác khác lạ, biết là đã xảy ra biến cố.
Vô Vi đạo trưởng bước lẹ chạy về phía một ngôi nhà gianh.
Tiêu Lĩnh Vu chạy theo. Chàng ngấm ngầm vận công đề phòng. Tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng đã biết những nhân vật tuỳ tòng Vô Vi đạo trưởng tới đây đều là những tay cao thủ phái Võ Đương. Nếu xảy ra biến cố thê thảm thì phái này bị một đòn đả kích rất nặng.
Đi tới gần nhà gianh, Vô Vi đạo trưởng đột nhiên dừng bước quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu. Lão từ từ đưa tay trái đẩy cánh cửa gỗ. Tuy lão cố hết sức chấn tĩnh nhưng Tiêu Lĩnh Vu vẫn thấy tay lão run lẩy bẩy dường như cánh cửa gỗ nặng tới ngàn cân, lão phải dùng toàn lực mới đẩy ra được.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài, đột nhiên tiến lên một bước đến gần Vô Vi đạo trưởng . Chàng biết tâm tình lão lúc này cực kỳ trầm trọng, không phản ứng được mau lẹ như thường. Chàng nghĩ có thể trong nhà lúc này đầy xác chết của đệ tử phái Võ Đương nằm ngổn ngang hoặc cường địch ẩn nấp bên trong nên chàng đến gần bên lão để tiện kịp thời bảo vệ.
Cánh cửa kẹt mở. Cảnh vật hiện ra trước mắt mọi người nhất nhất đều không như đã tiêu liệu. Trong nhà không có một xác chết nào mà cũng chẳng có cường địch mai phục.
Vân Dương Tử ngồi xếp bằng giữa nhà. Hai bên có sáu tên đệ tử, lưng đeo trường kiếm cũng ngồi cả đó.
Tiêu Lĩnh Vu thấy trong nhà không có đại biến, chàng thở phào một cái như cất được khối đá ngàn cân treo nặng bên lòng.
Vô Vi đạo trưởng khẽ thở dài hỏi:
- Sư đệ có sao không?
Lão vừa nói vừa cất bước vào trong nhà.
Vân Dương Tử mở mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng một cái rồi lại nhắm mắt lại, lặng lẽ không nói gì.
Vô Vi đạo trưởng lại hỏi:
- Sư đệ bị nội thương nặng lắm phải không?
Vân Dương Tử lại mở mắt ra nhìn Vô Vi đạo trưởng khẽ gật đầu.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Sư đệ bị thương ở đâu? Nói mau cho tiểu huynh coi.
Lão vừa nói vừa bước vội về phía Vân Dương Tử.
Vân Dương Tử vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chờ cho Vô Vi đạo trưởng lại gần bất ngờ xuất thủ điểm huyệt Vô Vi đạo trưởng .
Vô Vi đạo trưởng không ngờ Vân Dương Tử lại hạ độc thủ với mình. Lão đang ngơ ngác thì ngón tay Vân Dương Tử đã chạm vào đạo bào của lão.
Biến cố xảy ra đột ngột, Vô Vi đạo trưởng vội hít một hơi chân khí co mình lại tránh sang một bên.
Vân Dương Tử ra tay cực kỳ mau lẹ, biến chiêu nhanh như điện chớp. Y thấy Vô Vi đạo trưởng né tránh lập tức đưa tay điểm vào huyệt Thương môn.
Vô Vi đạo trưởng đang lúc hoảng hốt, không tài nào tránh kịp liền bị điểm trúng huyệt đạo, lập tức nửa người tê dại.
Nhưng lão là chưởng môn phái lớn, võ công cực cao. Lão hắng dặng một tiếng, xoay tay chém xuống huyệt mạch môn trên cổ tay mặt Vân Dương Tử.
Giữa lúc Vân Dương Tử tập kích đột ngột Vô Vi đạo trưởng thì sáu đạo nhân ngồi hai bên cũng đồng thời nhảy xổ vào tấn công Tiêu Lĩnh Vu. Mười hai cánh tay chia ra nhằm vào mười hai bộ vị trong mình chàng mà tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu cũng không kịp phòng bị, bỗng thấy bóng chưởng từ bốn mặt tám