Tiêu Lĩnh Vu biết rằng phải đấu Hồng y quái nhân trước rồi mới có thể
dùng toàn lực đối phó với Thẩm Mộc Phong được. Chàng thấy hắn chưa
bị trọng thương liền phát huy Tu La chỉ lực điểm tới.
Hồng y quái nhân bị hai đòn rất nặng, tuy mặc độc giáp hộ thân cũng không
chịu nổi. Người hắn lão đảo sắp té xuống.
Thẩm Mộc Phong giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Mới mấy tháng không gặp mà công lực y đã tiến bộ quá nhiều. Gã này được
những bậc danh sư truyền thụ đều là những nhân vật siêu quần bạt chúng. Đêm nay
mà không giết gã đi thì e rằng sau này không còn cơ hội nào nữa.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Bỗng hắn hú lên một tiếng. Hồng y quái nhân
đang lảo đảo sắp ngã, nghe tiếng hú liền đứng vững lại. Thẩm Mộc Phong nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! Ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần mà ngươi không tỉnh ngộ
thì đêm nay chẳng thể tha ngươi được nữa.
Hắn giơ tay phóng chưởng đánh tới Tiêu Lĩnh Vu.
Người hắn cao lớn, hai tay dài nên đứng cách chàng bốn thước mà hắn nhoai
mình một cái vẫn có thể động tới sau lưng chàng.
Tiêu Lĩnh Vu mặt trước cũng có cường địch là quái nhân áo đỏ khiến chàng
không dám phân tâm.
Chàng thấy Thẩm Mộc Phong phóng chưởng đánh tới phía sau mà không xoay
lại nghinh địch được đành vận Cang thanh cương khí hộ vệ thân thể. Chàng định
đánh ngã quái nhân áo đỏ rồi quay lại đấu với Thẩm Mộc Phong.
Thương Bát thấy Thẩm Mộc Phong đột nhiên ra tay tập kích Tiêu Lĩnh Vu .
Tuy hắn biết sức mình không địch nổi nhưng chẳng thể không can thiệp liền vung
bàn tính lên đánh vào khuỷu tay Thẩm Mộc Phong.
Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong cười lạt xoay tay trái búng một cái trúng chiếc
bàn tính của Thương Bát.
Thương Bát thấy chiếc bàn tính bị đẩy bất lên coi bộ xuýt tuột khỏi tay thì
không khỏi kinh hãi.
Bỗng thấy ánh hàn quang lấp loáng bay vọt về phía Hồng y quái nhân.
Nguyên Triển Diệp Thanh đã phóng ra hai ngọn Thất hưu kiếm.
Thẩm Mộc Phong tay trái dùng chỉ lực đẩy bật bàn tính của Thương Bát , tay
mặt đánh gần tới vai phải Tiêu Lĩnh Vu thì bị một luồng lực đạo vô hình chặn lại.
Bất giác hắn la lên:
- Hộ thân cương khí.
Hắn liền gia tăng mấy thành lực đạo, dựng bàn tay lên như đao chém xuống.
Luồng cương khí hộ thân của Tiêu Lĩnh Vu chưa luyện đến chỗ đại thành,
người khác trên giang hồ dĩ nhiên không đả thương được chàng, nhưng nội lực
Thẩm Mộc Phong đặc biệt thâm hậu phá được luồng cương khí, đánh xuống như
đao chém. Vai bên phải chàng bị tê chồn đau đớn cơ hồ không chịu nổi. Chàng biết
mình đã bị thương, xương bả vai không gẫy cũng bị chật khớp.
Tiêu Lĩnh Vu bản tính quật cường, nghiến răng chịu đau không kêu một tiếng,
lạng người lùi tạt ngang ra xa ba bước.
Thẩm Mộc Phong không thấy Tiêu Lĩnh Vu rên la, chẳng hiểu chàng bị
thương nặng hay nhẹ. Tuy hắn vận nội lực phá được Hộ thân cương khí của đối
phương nhưng cũng bị sức phản chấn làm cho cánh tay mặt tê chồn khó bề cử động.
Trong lúc nhất thời cánh tay mặt của hắn không thể vận động được ngay.
Diễn biến này xảy ra trong nháy mắt.
Lại nghe hai tiếng choang choảng vang lên. Triển Diệp Thanh phóng ra hai
ngọn Thất hưu kiếm đều đánh trúng bả vai Hông y quái nhân.
Nguyên Hồng y quái nhân tuy mặc áo giáp đao thương chém không vào nhưng
hắn đã bị chưởng lực hùng hồn của Tiêu Lĩnh Vu làm cho nội phủ bị trọng thương
nên Triển Diệp Thanh phóng hai thanh Thất hưu kiếm hắn cũng không tránh được
mà bị đánh trúng.
Những thanh Thất hưu kiếm này đều đúc bằng thép ngàn năm, chuyên để phá
nội gia khí công, nhưng không xuyên thủng được áo giáp, rơi cả xuống đất.
Thương Bát bỗng quát lên một tiếng thật to, vung chiếc bàn tính ra chiêu
"Lãng chang tiêu nham" vận toàn lực đánh tới Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong tay mặt tê chồn đành chịu né tránh, vung tay trái phóng
chưởng phản kích.
Thương Bát chưa kịp phóng ra chiêu thứ hai thì chưởng thế của Thẩm Mộc
Phong đã đánh tới.
ánh hào quang lóe lên, một thanh trường kiếm chém tới tay Thẩm Mộc Phong.
Nguyên Triển Diệp Thanh đã nhảy vào vòng chiến phóng kiếm chém tới.
Thẩm Mộc Phong hạ thấp tay trái xuống tránh thế kiếm rồi quét ngang một cái
phóng chưởng đánh ra.
Hán biến chiêu cực kỳ mau lẹ, bức bách Triển Diệp Thanh phải nhảy vọt lên
đầu thuyền.
Thẩm Mộc Phong bật tiếng cười nham hiểm nói:
- Tiêu Lĩnh Vu! E rằng con thuyền này sẽ là mồ chôn ngươi đó.
Hắn chưa dứt lời đột nhiên mấy tiếng leng keng vang lên. Một làn kim quang
xé bầu không khí bắn tới Hồng y quái nhân.
Lúc này Hồng y quái nhân đã dồn Tiêu Lĩnh Vu vào góc con thuyền. Hắn chĩa
mười móng tay nhọn hoắt như móng rồng từ từ chụp vào người Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vì tình thế bắt buộc phải nhịn đau đớn nơi bả vai, chuẩn bị toàn
lực vào tay trái để đánh một quyền. Chàng định bụng dù mình có chết vì mười
móng tay quái nhân thì cũng đánh cho hắn trọng thương.
Trong lúc chàng chuẩn bị đánh một đòn trí mạng thì một luồng kim quang bắn
tới.
Hồng y quái nhân rú lên một tiếng, hai tay hắn đang nhằm chụp Tiêu Lĩnh Vu
đột nhiên xoay lại bưng mắt. Hắn run lên một cái rồi té xuống.
Tiêu Lĩnh Vu thoát chết không khỏi ngẩn người. Tai chàng nghe thấy tiếng
đàn trầm trầm vọng tới.
Thẩm Mộc Phong quát to một tiếng vung tay trái đánh về phía Thương Bát.
Hắn tung mình chạy lại cúi xuống ôm lấy Hồng y quái nhân lên, nhảy sang con
thuyền nhỏ rẽ sóng đi ngay.
Động tác hắn cực kỳ mau lẹ.
Triển Diệp Thanh đứng trên sạp ngoài khoang thuyền ngó thấy Thẩm Mộc
Phong nhảy sang thuyền nhỏ chạy đi cũng không kịp ngăn trở vì y bị chưởng lực
của Thẩm Mộc Phong làm cho chấn động nội phủ, y đang ngấm ngầm vận khí điều
dưỡng.
Sự thực dù Triển Diệp Thanh chưa bị thương chút nào cũng không ngăn cản
nổi Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu đứng ngó Thẩm Mộc Phong cắp Hồng y quái nhân nhảy sang
thuyền nhỏ, chàng chẳng khác gì người trong giấc mộng bừng tỉnh. Miệng chàng
lẩm bẩm:
- Thật là nguy hiểm! Thật là nguy hiểm! Nếu Thẩm Mộc Phong cắp người áo
đỏ vọt đi tiện tay đánh mình một chưởng thì mình chẳng chết cũng bị trọng thương.
Trong khoảng khắc này. cuộc sinh tử tồn vong treo trên sợi tóc khiến chàng
nghĩ lại không khỏi rùng mình.
Chàng chú ý lắng nghe thì tiếng đàn kia đã im bặt từ lúc nào.
Thương Bát là tay lão luyện giang hồ. Sau cơn nguy biến hắn nghĩ ngay tới
tình thế trước mắt, khẽ nói:
- Đại ca! Chúng ta phải cắp mấy người này chạy đi cho lẹ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bốn lão áo xanh cùng Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng nói:
- Chúng ta hãy tìm cách giải khai huyệt đạo cho sáu vị trước đã.
Thương Bát đáp:
- Không cần! Hãy đem người lên bờ rồi tìm cách giải huyệt cũng chưa muộn.
Hắn vừa nói vừa cắp hai lão áo xanh lên.
Tiêu Lĩnh Vu cắp Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà còn Triển Diệp Thanh ôm
hai lão áo xanh kia.
Ba người ra khỏi khoang thuyền thấy bốn mặt sóng nước dạt dào. Con thuyền
nhỏ đã bị Thẩm Mộc Phong cưỡi chạy đi rồi, không còn vật gì để lên bờ được.
Cả ba người không hiểu bơi lội, đứng nhìn làn nước biếc, lâm vào tình trạng
anh hùng không đất dụng võ.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi:
- Làm thế nào đi được?
Thương Bát đáp:
- Cái ao này không lớn lắm, cách bờ chỉ chừng mấy trượng. Chúng ta nhảy
xuống nước lội vào bờ càng lẹ càng tốt.
Triển Diệp Thanh lấy làm kỳ hỏi:
- Sao lại vội thế?
Thương Bát đáp:
- Trên con thuyền vuông này e rằng có điều cổ quái.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta chạy lẹ đi.
Chành đề khí toan nhảy xuống nước thì thấy Thương Bát đặt hai lão áo xanh
xuống, phóng chưởng đánh binh hai cái. Hai tấm cánh cửa khoang thuyền rơi xuống
nước.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy xuống. Chàng đặt Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà lên
cánh cửa. Còn chàng lội xuống nước.
Thương Bát và Triển Diệp Thanh cũng đặt mấy người kia lên cánh cửa đẩy vào
bờ.
Triển Diệp Thanh cúi đầu nhìn xuống, quần áo ướt đầu đìa, y quay lại ngó con
thuyền vuông đÌn lửa huy hoàng, miệng lẩm bẩm:
- Nếu bọn mình thong thả một chút, từ từ nghĩ cách lên bờ thì đâu đến nỗi
thảm hại thế này.
Y còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì bỗng nghe tiếng nổ đùng đùng, con thuyền
vuông vỡ tan, lửa cháy ầm ầm.
Trên thuyền dường như bố trí toàn đồ dẫn hỏa nên lửa cháy rất mau lẹ.
Triển Diệp Thanh hổ thẹn trong lòng, đưa mắt nhìn Thương Bát nói:
- Nếu Thương huynh không giục giã rời thuyền cho mau thì bây giờ chúng ta
đã bị chết cháy hết.
Thương Bát cười đáp:
- Cái đó chẳng qua phúc đáo tâm linh, chẳng có chi đáng kể.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:
- Thế mới biết những người bôn tẩu giang hồ chỉ ỷ vào võ công thì không thể
sống còn, mà phải thêm phần cơ trí mới mong tồn tại.
Thương Bát nhìn Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Bây giờ đã qua cơ nguy hiểm. Chúng ta hãy tìm cách giải khai huyệt đạo cho
sáu vị. Võ lâm Tứ đại hiền trước nay không bị lôi cuốn vào vòng thị phi chốn giang
hồ, người võ lâm cũng không ai gây sự với các vị. Chuyến này Thẩm Mộc Phong
muốn gia hại các vị nhưng chưa được. Nếu ta cứu tỉnh được bốn vị thì Bách Hoa sơn
trang lại có thêm bốn tay cường địch.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ hoài nghi Thẩm Mộc Phong không những chỉ điểm huyệt các vị mà
thôi.
Triển Diệp Thanh giật mình kinh hãi hỏi:
- Theo ý Tiêu đại hiệp thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ muốn nói ngoài chuyện điểm huyệt e rằng Thẩm Mộc Phong còn dùng
thủ đoạn khác. Khó mà biết trước có cứu tỉnh được bọn họ hay không.
Thương Bát nói:
- Phải chăng đại ca muốn nói Thẩm Mộc Phong đã hạ độc vào người sáu vị
này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế!
Chàng ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Vừa rồi xảy ra cuộc ác đấu dưới thuyền chúng ta đã lâm vào thế kém. Nếu
không có người ngấm ngầm viện trợ thì tiểu huynh đã bị thương dưới tay Hồng y
quái nhân rồi. Quái nhân mặc thứ giáp cứng rắn phi thường, không sợ đao kiếm,
thật là khó lòng đối phó. Hỡi ơi! Kim Lan, Ngọc Lan nói đúng lắm. Ngũ Long trận
của Thẩm Mộc Phong thật ghê gớm. Đêm nay chúng ta mới chạm trán Ngũ Long
đã bị nguy rồi . Nếu đủ cả Ngũ Long xuất hiện thì Thẩm Mộc Phong chẳng cần
động thủ ba người chúng ta cũng khó lòng trốn thoát mà rời khỏi con thuyền vuông.
Thương Bát trầm ngâm hỏi:
- Ai đã ngấm ngầm viện trợ chúng ta?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh cũng không hiểu. Giữa lúc nguy nan người đó ra tay kịp thời,
dường như y dùng ám khí bằng kim châm để đả thương hai mắt quái nhân.
Thương Bát đáp:
- Nếu là ám khí nhỏ như kim châm thì không thể bắn đi xa được. Người ám trợ
dường như cách xa chúng ta không đầy ba trượng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế! Y ở gần mà chúng ta cũng không phát giác được hành tung.
Thương Bát đảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Triển huynh ở ngaòi khoang thuyền có phát giác điều chi khả nghi chăng?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Thật là mắc cỡ! Tiểu đệ chẳng phát giác ra chỗ nào khả nghi.
Thương Bát hỏi:
- Đại ca có nhớ kim châm từ phía nào bắn tới không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh nhớ mang máng dường như những mũi kim châm từ cửa khoang
thuyền bắn vào.
Triển Diệp Thanh nói:
- Nếu có người đứng bên sạp thuyền bắn ám khí thì tại hạ tin rằng không thể
qua mắt mình được.
Triển Diệp Thanh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiêu huynh! Khi Tiêu huynh đang đánh nhau với Hồng y quái nhân dường
như có tiếng đàn trầm trầm vọng lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế thì phải rồi! Bữa trước lệnh huynh cùng Tôn lão tiền bối chạm trán với
bọn Thẩm Mộc Phong ở bên bờ hồ, khi hai bên sắp động thủ cũng nghe thấy tiếng
đàn hòa với tiếng tiêu rồi Thẩm Mộc Phong hoang mang bỏ chạy. Đêm nay chúng
ta lại nghe thấy tiếng đàn mà không có tiếng tiêu, Thẩm Mộc Phong cũng hốt hoảng
bỏ trốn, thậm trí hắn cũng không kịp thi triển thủ đoạn độc ác đã chuẩn bị từ trước.
Thương Bát gật đầu đáp:
- Tiểu đệ cũng nghe thấy tiếng đàn trầm