Chu Triệu Long nghiêng mình chắp tay nói:
-Tiêu huynh có cần gì thì sai khiến hai tên nha đầu này. Tiểu đệ xin cáo thoái.
Tiêu Lĩnh Vu đáp lễ nói:
-Xin Chu huynh tuỳ tiện.
Chu Triệu Long quay lại nhìn Ðường Tam Cô nói:
-Chỗ nghỉ của Tam cô nương là Mai Hoa các ở phía tây toà Lan Hoa tịnh xá này. Tiểu đệ xin dẫn đường.
Ðường Tam Cô liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:
-Tiêu huynh đi nghỉ thôi, tiểu muội đi đây.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Tam cô nương dọc đường vất vả cũng nên đi nghỉ sớm đi.
Nói đoạn chàng chắp tay tiễn khách.
Chu Triệu Long dẫn Ðường Tam Cô ra khỏi Lan Hoa tịnh xá xuyên qua đoạn đường nhỏ rải đá vụn thẳng tới Mai Hoa các.
Mai Hoa các gọi thế vì các loại hoa mai ở đây tất cả mười mấy thứ. Phong cảnh cổ kính thanh nhã.
Mai Hoa các là toà lầu riêng biệt. Hai ả tỳ nữ áo trắng đã chờ sẵn ở ngoài lâu để nghênh tiếp.
Lan Hoa tịnh xá và Mai Hoa các tuy ở chung một vùng nhưng cách một cái sân rộng thành ra xa nhau đến hơn một trượng.
Chu Triệu Long dẫn Ðường Tam Cô vào trong gác. Gã dặng hắng một tiếng rồi cười hỏi:
-Tam cô nương! Nhân phẩm của Tiêu Lĩnh Vu thế nào?
Ðường Tam Cô thường qua lại giang hồ nên tuy là một vị cô nương nhưng đã bỏ hết thói thường của nữ nhi. Nàng tủm tỉm cười đáp:
-Y có vẻ phong lưu anh tuấn khác hẳn mọi người. So với nhị trang chúa còn có phần hơn.
Chu Triệu Long cười lạt nói:
-Không dám! Không dám! Tiểu đệ không có ý phản đối.
Ðường Tam Cô cười nói:
-Thế là hay lắm! Bằng không sẽ phải nếm mùi 18 thứ ám khí tuyệt độc của Ðường gia.
Chu Triệu Long hỏi:
-Ðường môn có 18 thứ ám khí tuyệt độc. Không hiểu Tam cô nương đã học được mấy chiêu?
Ðường Tam Cô đáp:
-Nói ra Chu huynh đừng cười. Tiểu muội học được mười hai thứ.
Chu Triệu Long nói:
-Thế là nhiều rồi. Mười hai thức ám khí cũng đã đủ để đi khắp thiên hạ. Có điều tiểu đệ chưa hiểu thủ pháp phóng ám khí của Ðường gia so với Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính ra sao?
Ðường Tam Cô đáp:
-Tiểu muội tuy chưa gặp Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính nhưng đã được nghe gia mẫu nói: Lão nhờ môn ám khí mà nổi tiếng võ lâm và lấy nhã hiệu là Bát Thủ Thần Long.
Chu Triệu Long lại hỏi:
-Nếu hai bên so sánh thì ai hơn ai kém?
Ðường Tam Cô đáp:
-Bàn về thủ pháp thì hoặc giả mỗi người có một chỗ độc đáo, nhưng nói đến chuyện đối địch và đả thương đối phương thì Ðoan Mộc Chính so với Ðường gia thế nào được!
Chu Triệu Long nói:
-Xin cô nương cho nghe rõ thêm lời cao luận.
Ðường Tam Cô đáp:
-Trong 18 môn ám khí tuyệt độc của Ðường gia thì 9 thứ là vật rất nhỏ. Khi rớt xuống không thành tiếng động, lại có thể tung ra một phát mấy trăm mũi tẩm chất độc, hễ thấy máu là sưng ngay. Chắc Ðoan Mộc Chính khó lòng bì kịp.
Chu Triệu Long nói:
-Tiểu đệ hiểu rồi...
Gã nghiêm nét mặt nói tiếp:
-Tam cô nương tiếp được thiếp mời của tại hạ chịu vui lòng đến Bách hoa sơn trang khiến cho tại hạ rất lấy làm vinh hạnh. Nhưng tại hạ có một điều nếu không nói ra thì chẳng khác nào cái gai trong cổ họng. Mong rằng cô nương lượng thứ cho.
Gã nói câu này bằng một giọng rất trịnh trọng.
Ðường Tam Cô ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại:
-Phải chăng là câu chuyện có liên quan đến Tiêu Lĩnh Vu?
Chu Triệu Long đáp:
-Tam cô nương đoán trúng một phần.
Ðường Tam Cô hỏi:
-Nhị trang chúa nói vậy nghĩa là sao?
Nàng thấy Chu Triệu Long mặt lạnh như tiền, bất giác ngấm ngầm vận nội công đề phòng.
Chu Triệu Long đáp:
-Vụ này chẳng những liên quan đến Tiêu Lĩnh Vu mà còn liên quan đến cả Tam cô nương.
Ðường Tam Cô giục:
-Vậy nhị trang chúa nói đi! Bản nhân rửa tai để nghe đây.
Chu Triệu Long nói:
-Tại hạ muốn cùng Tam cô nương thoả thuận một hiệp định quân tử.
Ðường Tam Cô hỏi:
-Thế là nghĩa làm sao?
Chu Triệu Long đáp:
-Về chuyện tư nhân giữa Tam cô nương và Tiêu Lĩnh Vu tại hạ không hỏi đến mà còn muốn xúc tiến dùm cho việc mau thành.
Ðường Tam Cô tuy là người phóng lãng, nhưng nghe Chu Triệu Long nói huỵch toẹt ra cũng không khỏi thẹn thùng. Nàng vội hỏi:
-Nhị trang chúa muốn bản nhân phải làm gì?
Chu Triệu Long đáp:
-Giản dị lắm! Tại hạ chỉ yêu cầu Tam cô nương đừng nói rõ mọi sự ở Bách Hoa sơn trang với Tiêu Lĩnh Vu.
Ðường Tam Cô chau mày ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
-Nếu y hỏi tới bản nhân thì sao? Bản nhân đã không thể lừa y mà cũng chẳng thể từ chối nói là không biết được.
Chu Triệu Long nói:
-Sự thực thì trăm phần cô nương mới biết có một và là nghe người giang hồ đồn đại, chẳng lấy gì làm chuẩn đích. Vậy nếu Tiêu Lĩnh Vu hỏi đến thì cô cứ bảo y hỏi thẳng tại hạ.
Ðường Tam Cô hỏi:
-Nếu bản nhân nói rồi thì làm thế nào?
Cặp mắt Chu Triệu Long lấp lánh ánh hàn quang, gã nói:
-Dĩ nhiên tại hạ sẽ nói xấu Tam cô nương trước mặt Tiêu Lĩnh Vu...
Ðường Tam Cô ngắt lời:
-Bản nhân có điều chi xấu?
Chu Triệu Long đáp:
-Dù Tam cô nương chẳng có điều chi xấu xa đáng kể nhưng cô nên biết rằng lời phao vu cũng đủ làm tổn thương đến thanh danh cô. Tại hạ tự tin có thể tạo ra một thiên cố sự khiến y phải tin là thật.
Ðường Tam Cô khẽ thở dài nói:
-Ðược rồi chúng ta cứ thế.
Chu Triệu Long chắp tay nói:
-Tam cô nương đi nghỉ tại hạ xin cáo từ.
Gã dứt lời liền bước ra khỏi Mai Hoa các.
Nói về Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng hai người đi xa rồi, chàng trở gót quay vào tịnh xá. Một tên tiểu tỳ mặc áo màu cánh trả bưng trà lại. Chàng đón lấy chung trà nói:
-Tại hạ làm phiền cô nương.
Ả tỳ nữ nghiêng mình đáp:
-Tiêu gia xưng hô như vậy, nếu trang chủ nghe tiếng bọn nô tỳ tất bị đánh đòn.
Tiểu tỳ tên gọi Ngọc Lan, còn chị này là Kim Lan. Xin Tiêu gia cứ kêu tên bọn tiểu tỳ là xong.
Tiêu Lĩnh Vu uống một hớp trà rồi cười nói:
-Hay lắm! Ðã vậy tại hạ xin tuân lệnh.
Ngọc Lan bưng miệng cười nói:
-Tiêu gia khách khí quá. Bọn nô tỳ không dám đâu.
Kim Lan cũng nói theo:
-Nước tắm cũng chuẩn bị đủ rồi. Mời Tiêu gia đi tắm được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới từ lúc rời sơn động đã hai ngày chưa tắm rửa, liền gật đầu cười đáp:
-Phiền cô dẫn đường. Tại hạ rất cần phải tắm rửa.
Kim Lan trở gót đi trước, dẫn chàng thẳng tới phòng tắm.
Ngọc Lan theo sau vào buồng tắm rồi xoay tay đóng cửa lại toan cởi áo cho Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu ngạc nhiên lùi lại hai bước hỏi:
-Cô làm gì vậy?
Ngọc Lan đáp:
-Tiêu gia định tắm, chẳng lẽ lại không cởi áo?
Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói:
-Các cô không ra thì tại hạ cởi áo làm sao được?
Kim Lan cười đáp:
-Nô tỳ chầu chực tắm rửa cho Tiêu gia.
Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:
-Như thế không được. Tại hạ chẳng phải là đứa con nít lên ba. Các cô ra đi.
Ngọc Lan nói:
-Nếu bọn nô tỳ hầu hạ không đến nơi tất bị trang chúa trách phạt.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Cổ nhân đã dạy "Nam nữ thọ thọ bất thân", huống chi là chuyện tắm rửa. Các cô ra đi!
Hai ả nữ tỳ nhìn nhau cười rồi khom lưng nói:
-Ðã vậy bọn nô tỳ xin ra ngoài.
Hai thị ra rồi, Tiêu Lĩnh Vu cài cửa lại cởi áo ra tắm.
Tắm xong chàng thấy hai tên nữ tỳ đã chờ sẵn ở ngoài cửa để đưa chàng vào phòng ngủ.
Trong phòng chăn bông nệm gấm cực kỳ hào hoa.
Kim Lan ôm một tập áo mới lại nói:
-Trang chúa dặn nô tỳ đem quần áo cho Tiêu gia thay. Vậy Tiêu gia mặc thử xem có vừa không?
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó bộ quần áo mới rồi bảo tỳ nữ:
-Các cô ra đi để ta mặc thử.
Hai ả tỳ nữ biết chàng cố chấp liền rút lui.
Tiêu Lĩnh Vu thay đổi áo mới xong, Ngọc Lan lại đẩy cửa bưng khay ngọc vào.
Trên khay đặt một ly nhân sâm tiên tử thang. Thị cười nói:
-Tiêu gia đổi áo mới coi càng tuấn nhã. Bọn nô tỳ thật là may mắn được hầu hạ Tiêu gia.
Tiêu Lĩnh Vu xuất thân ở nhà quan. Lúc chàng còn nhỏ được nữ tỳ săn sóc.
Chàng nhớ lại bất giác bật cười nói:
-Cô này khéo nói quá!
Ngọc Lan mỉm cười đáp:
-Chẳng phải nô tỳ muốn nịnh Tiêu gia. ở toà Bách Hoa sơn trang này, tân khách lui tới không ngớt, kể ra chẳng thiếu gì nhân vật tuấn nhã, nhưng đem so với Tiêu gia thật khác nhau một trời một vực.
Hai nữ tỳ chẳng những xinh đẹp mà ăn nói cũng lịch sự dễ nghe. Hiển nhiên chúng đã được huấn luyện kỹ càng, nên tuy có vẻ phong tình mà vẫn ra con người nề nếp.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Ngọc Lan cười nói:
-Các cô ở Bách Hoa sơn trang này chẳng những phong cảnh xinh tươi mà còn khí thế hùng vĩ, chẳng kém gì vương cung.
Ngọc Lan nói:
-Bọn nô tỳ ở Bách Hoa sơn trang từ thuở nhỏ cho đến ngày không lớn thành ra chẳng thấy gì hào hoa hết.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:
-Ở trong nhà đầy lan huệ lâu ngày không ngửi thấy mùi thơm nữa.
Kim Lan bưng miệng cười nói:
-Tiêu gia là một trang thiếu niên anh tuấn, tài kiêm văn võ, không trách tệ trang chúa kính trọng khác thường. Toà Lan Hoa tịnh xá này trước nay ít khi dùng làm nơi đón khách. Nô tỳ nhớ lại bấy nhiêu năm, đây mới là lần thứ ba.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Vậy trong Bách Hoa sơn trang có nhiều nơi đón khách hay sao?
Ngọc Lan đáp:
-Theo chỗ nô tỳ biết thì ngoài Lan Hoa tịnh xá này, còn Mai Hoa các, Mẫu Ðơn đình, Thuý Trúc hiên là ba chỗ nữa. Trong Bách Hoa sơn trang thật lắm khách ra vào, nhưng Lan Hoa tịnh xá thường quanh năm bỏ không, rất ít khi có người trọ.
Năm nay được hai lần dùng để đón khách, còn trước kia thì không.
Tiêu Lĩnh Vu chợt động tâm nghĩ thầm:
-Nghe lời thị nói thì tân khách rất quý trọng mới được nghỉ ở Lan Hoa tịnh xá.
Giữa ta và Chu Triệu Long bất quá là bèo nước gặp nhau, sơ giao buổi đầu, sao gã đã kính trọng đến thế?
Chàng liền hỏi:
-Có phải hai cô vẫn ở trong Lan Hoa tịnh xá này không?
Hai ả thị tỳ dường như rất hợp tính Tiêu Lĩnh Vu nên chàng hỏi gì họ cũng trả lời.
Kim Lan mỉm cười đáp:
-Phải rồi! Khách nào trọ ở Lan Hoa tịnh xá đều chị em nô tỳ phải tiếp đãi. Trong Bách Hoa sơn trang, mỗi nơi đón khách đều có người phụ trách riêng biệt.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Vậy các cô có nhớ lần trước người ngụ ở Lan Hoa tịnh xá này là nhân vật nào không?
Hai ả nữ tỳ trầm ngâm một chút rồi Ngọc Lan khẽ đáp:
-Kể ra bọn nô tỳ không dám nói nhiều về những bí mật trong trang, nhưng Tiêu gia là người chính nhân quân tử khác kẻ tầm thường, nô tỳ không tiện giấu diếm.
Nô tỳ chỉ xin Tiêu gia ưng cho một điều thì chị em nô tỳ mới