Tư Mã Càn tự nói bâng quơ như vậy tự hồ chẳng liên quan gì đến ai , những cũng có mấy người nói tính nghe không nhẫn nại được cười lạt bảo :
- Người điên ! Người khùng ! Thật là điên khùng !
Tư Mã Càn toan lên tiếng phản ứng thì đột nhiên ba tiếng chuông vọng lại .
Một luồng ánh hồng từ trên nóc toà Vọng Hoa Lâu cao ngất bay xuống một bụi hoa cách xa ngoài mấy trượng .
Mã Văn Phi vận mục lực nhìn ra thì là một tấm lụa sặc sỡ từ trên nóc lầu buông xuống . Y rất lấy làm lạ tự hỏi :
- Thẩm Mộc Phong thả dây lụa màu sặc sỡ xuống là có dụng ý gì ?
Bổng nghe mấy tiếng tình tang rồi tiếp đến tiếng âm nhạc du dương từ những luống hoa bốn mặt nổi lên .
Mã Văn Phi nghĩ thầm :
- Ðây chắc là Thẩm Mộc Phong cố ý bày trò và cũng là một trong những phương pháp để hăm doạ người .
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn trường chẳng thấy Trung Châu Nhị Cổ và Hướng Phi đâu thì trong lòng nóng nẩy nghĩ thầm :
- Nếu chỉ có Mã Văn Phi và ta là hai người thì bữa nay dù gặp cơ hội cũng chẳng có cách nào hạ thủ được . Không hiểu vì họ bị khám phá hay vì Hướng Phi huênh hoang khoác lác không lấy nổi ngân bài nên không thể vào trang .
Lại nghe giữa tiếng nhạc du dương có thanh âm hô lớn :
- Ðại giá Ðường gia chưởng môn Ðường lão thái thái đã tới .
Nguyên Ðường gia ở Tứ Xuyên tự dựng ra một gia phái trong võ lâm. Gia phái này nổi tiếng giang hồ về độc khí và ám khí .
Ðường gia lại có lề luật rất kỳ dị là những môn tuyệt kỹ của hắn gia chỉ truyền cho con dâu chứ không truyền cho con trai. Tuy những trẻ nít nhà này đều biết sử dụng mấy môn ám khí tối độc , nhưng xét thủ pháp kỳ tuyệt chân chính thì lại không truyền thụ một cách khinh xuất .
Ngoài mối truyền thống kỳ quái này , Chưởng môn Ðường gia lại lựa người ngoài làm hai thị tỳ hầu hạ bên mình . Có điều hai tên thị tỳ này thiên tư thông tuệ khác thường mà cũng là những thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân .
Mỗi chưởng môn nhân đều có quyền chọn lựa nhị tỳ tuỳ thân bất luận thuộc họ nào và ở đâu , nhưng nhất định phải là người được chỉ định làm chưởng môn kế tiếp đời sau mới có quyền chọn lựa.
Nàng dâu nào đã được chỉ định làm chưởng môn đời sau thì việc đầu tiên là lựa chọn tuỳ thân nhị tỳ , kế đến việc đóng kín cửa phòng sinh hoạt riêng biệt năm năm .
Trong thời gian năm năm này người đó ở một nơi tỉnh mịch và cô độc , do tuỳ thân nhị tỳ hầu hạ . Vì vậy mà tuỳ thân nhị tỳ cũng được địa vị tôn sùng và quyền uy rất lớn .
Nhị tỳ không được chưởng môn ưng thuận thì chẳng thể tuỳ ý kết hôn .Nhị tỳ hầu hạ chưởng môn cho đến khi về qui ẩn trong vườn Vạn thọ cũng vẫn theo hầu . Truyền thống kỳ quái này thường tạo ra một hiện tượng đặt biệt là giữa chưởng môn cùng nhị tỳ và cả những tên nha đầu cũng có mối cảm tình tha thiết.
Chưởng môn thường coi chúng thân cận hơn cả con cái trong nhà .
Phần lớn bọn nhị tỳ hy sinh quá nữa thời xuân sắc rất quí báu hiến cho chủ nhân . Vì thế những nữ tỳ theo hầu bao nhiêu đời chưởng môn đều được người Ðường gia tôn kính .
Cũng có một số tuỳ thân nhị tỳ được chưởng môn nhân ưng thuận cho lấy chồng, nhưng trước khi xuất giá phải trả lại võ công của Ðường môn đã . Cách trao trả thế nào do chưởng môn quyết định . Có khi thu hồi toàn bộ , có khi đặt biệt gia ân cho một vài môn . Do đó một số thủ pháp sử ám khí của Ðường gia ở Tứ Xuyên được lưu truyền ra ngoài võ lâm .
Bạn hữu giang hồ đối với Ðường gia chẳng nhiều thì ít đều có quan cảm về chuyện thần bí , vì chưởng môn Ðường gia trải một thời kỳ bế quan năm năm . Sau đó lại ít xuất hiện trên chốn giang hồ , nên người võ lâm ít kẻ được thấy mặt Ðường gia chưởng môn.
Mã Văn Phi ngoảnh đầu trông ra thấy một mụ già tóc bạc như tơ vận quần áo xanh , tay chống phụng đầu trượng từ trong bụi hoa ở phía chính Bắc chậm chạp tiến lại .
Hai thiếu nữ diễm lệ mình mặc võ phục áo lam , lưng đeo trường kiếm , trạc tuổi hai mươi theo sau mụ.
A nữ tỳ dẫn đường đưa mụ già vào chỗ ngồi . Còn hai tên nhị tỳ áo lam đeo kiếm không chịu ngồi cứ đứng hai bên tả hữu về phía sau mụ.
Lại nghe tiếng hô :
- Hắc , Bạch nhị lão ở núi Trường Bạch ngoài quan ải đã tới .
Tiêu Lĩnh Vu chau mày lẩm bẩm :
- Hắc, Bạch nhị lão là nhân vật thế nào ? Ta phải coi xem mới được .
Chàng ngước mắt nhìn ra , chợt phát giác ra Mã Văn Phi lộ vẻ kinh dị thì không khỏi động tâm nghĩ thầm :
- Xem chừng Hắc , Bạch nhị lão là những nhân vật có danh vọng lớn trong võ lâm .
Bổng thấy một ả nữ tỳ dẫn hai người y phục khác nhau từ từ tiến lại . Người mé tả là một lão già toàn thân vận quần áo trắng , đội mũ trắng , thân hình cao mà nhỏ , chòm râu chùng xuống trước ngực .
Người mé hữu toàn thân vận màu đen đầu đội mũ đen che gần hết mặt chỉ để hở cặp mắt và cái mũi.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Chắc đây là Hắc , Bạch nhị lão .
Hắc , Bạch nhị lão cũng được mỹ tỳ dẫn đường vào chỗ ngồi .
Tiếng âm nhạc từ trong bụi hoa đột nhiên biến thành cấp bách .
Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ trên nóc Vọng Hoa Lâu trên đặt vào giả lụa trượt xuống . Nguyên một khinh công và đởm khí của người này đã khiến cho quần hào toàn trường phải ngấm ngầm kinh hãi .
Bóng người lướt xuống rất nhanh mọi người đều nhìn rõ y là một đại hán cao lớn lưng gù vào hạng trung niên mặt đỏ trán dô , mày rậm miệng rộng đầu đội nho cân mình mặc trường bào . Chòm râu đen chùng xuống trước bụng . Hắn chính là Huyết ảnh tử Thẩm Mộc Phong đại trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang .
Lúc Thẩm Mộc Phong còn cách mặt đất chừng ba trượng thì đột nhiên rời khỏi dây lụa cho tấm thân cao lớn từ từ hạ xuống.
Tiêu Lĩnh Vu biết Thẩm Mộc Phong mục lực ghê người nhìn rõ cả những điều nhỏ bé nên không dám nhìn hắn vội quay đầu ra chỗ khác.
Thẩm Mộc Phong chắp tay thi lễ nói :
- Các vị chẳng quản đường xa vì nể Thẩm mổ mà tới đây tham dự đại hội khiến Thẩm mỗ vô cùng cảm động .
Quần hào trong trường đứng cả dậy chắp tay đáp lễ.
Thẩm Mộc Phong khoan thai vào ngồi chủ vị ở chính giữa quay mặt về phía Tây .
Hắn đảo mắt ngó quanh một lượt rồi nói :
- Còn mấy vị ở xa chưa tới kịp . Chắc các vị đây đói bụng cả rồi , vậy chúng
ta cứ nhập tiệc , bất tất phải chờ họ nữa .
Hắn nói rồi giơ tay phải cao lên vẩy một cái .
Bao nhiêu mỹ tỳ ở trong các bụi hoa. Ở bốn mặt lập tức xuất hiện bưng rượu thịt vào .
Bọn tỳ nữ này đều được huấn luyện rất nghiêm minh động tác cực kỳ mau lẹ mà không rối loạn . Chỉ trong khoảng khắc rượu nhắm đã bày la liệt trên bàn .
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt thoáng qua thấy mười mấy bàn tiệc mà đa số chỉ có hai ba người ngồi một bàn . Toàn trường không tới ba chục người chàng rất lấy làm kỳ tự hỏi :
- Chẳng lẽ Thẩm Mộc Phong chỉ mời có bấy nhiêu tân khách ? Kỳ hơn nữa là cả bọn Chu Triệu Long và Kim Hoa phu nhân cũng không xuất tịch dự yến. Phải chăng bọn họ đều bị phái đi việc khác ?
Bổng thấy Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu lên lớn tiếng mời :
- Bữa nay tiểu đệ mời các vị đến tham dự hội nghị , có hai việc nhỏ xin trình bày . Một là bắt đầu từ bữa nay Thẩm Mộc Phong tái xuất giang hồ. Hai là giới thiệu cùng các vị một nhân vật hậu tiến .
Thanh âm lão tuy ấm ớ một chút nhưng nhưng tiếng nào cũng rõ tựa hồ từ trong miệng bắn ra khiến người nghe chấn động tâm thần .
Mã Văn Phi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :
- Lão này nội công tinh thâm ít người bì kịp .
Lại thấy Ðường lão thái thái đầu tóc bạc phơ đột nhiên đụng đầu gậy xuống đất rồi nói :
- Lão thân gần đến ngày về hưu, không ngờ trước khi qui ẩn lại được dời Tứ Xuyên vượt đường ngàn dặm đến phó hội cùng Thẩm đại trang chúa .
Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười đáp :
- Như vậy đủ tỏ phu nhân có lòng quá yêu Thẩm Mộc Phong . Thẩm mỗ cảm kích vô cùng :
Ðường lão thái thái cười lạt nói :
- Lão thân tuổi đã ngoại bảy mươi nhưng không thích dài dòng . Lão thân tới đêm nay rồi sáng mai phải về Tứ Xuyên , e rằng không rảnh để tham dự đại hội quần hùng của Thẩm đại trang chúa vào lúc trưa mai.
Thẩm Mộc Phong cười hỏi :
- Phu nhân đến đã lật đật ra đi cũng lật đật , như vậy há chẳng mỏi mệt quá ư .
Ðường lão thái thái đáp :
- Ðại trang chúa bất tất phải nhọc lòng. Chuyến đi này của lão thân đã ấn định thời giờ từ trước không muốn tranh cãi nữa.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Ðã vậy tại hạ không dám miễn cưỡng . Lão phu nhân trong lúc mang bịnh mà còn giá lâm làm vẻ vang cho Bách Hoa Sơn trang vô cùng .
Hai mái tóc của Ðường lão thái thái tung bay , cặp mày bạc của mụ dương lên, mụ lạnh lùng ngắt lời :
- Lão thân cầm quyền Ðường gia ba chục năm , chưa bị ai uy hiếp . Lần này Thẩm đại trang chúa bức bách lão thân phải dời Tứ Xuyên thân hành tới đây thì thật là cao minh vô cùng !
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói :
- Ðường phu nhân dạy quá lời .
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy bữa tiệc đêm nay sơ d có ít người tham dự chắc là đã có an bài . Không chừng đây chỉ là những nhân vật mà Thẩm Mộc Phong đem lòng ngờ vực . Chàng mong vụ này chóng kết liễu để khỏi có chuyện rắc rối vào cuộc đại hội trưa mai .
Bổng nghe Ðường lão thái thái lớn tiếng :
- Mục đích lão thân đến đây chắc Thẩm đại trang chúa đã hiểu rồi ?
Thẩm Mộc Phong từ từ nâng ly rượu lên uống một hớp lớn cười đáp :
- Lão phu nhân tuổi tác như vậy mà nóng tính quá . Phu nhân không sợ tức hơi làm tổn hại đến thân thể sao ?
Ðường lão thái thái tức giận nói :
- Lão thân không muốn tranh hơi với đại trang chúa . Câu chuyện của chúng ta giải quyết ngay bây giờ hay còn đợi lúc nữa.
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Bây giờ chưa hết canh một, còn lâu mới sáng. Hay hơn hết là lão phu nhân hãy dùng cơm rượu . Thẩm mỗ đã quyết định tái xuất giang hồ , chẳng lẽ còn chạy đi đâu ?
Ðường lão thái thái tuy trong lòng phấn khích khó bề nhẫn nại , nhưng bị Thẩm Mộc Phong nắm đằng chuôi chẳng thể phát tác. Mụ chống trượng hằn học nói :
- Lão thân không thể để chậm quá canh ba.
Thẩm Mộc Phong cười đáp :
- Hay lắm ! Tại hạ nhất định phúc đáp Ðường phu nhân trước canh ba.
Ðường lão thái thái không nói gì nữa nhắm mắt tỉnh toạ . Bổng thấy thoa trâm cài tóc của mụ đột nhiên rớt xuống . Tóc bạc tiêu loạn tung bay phấp phới .
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Ðường lão thái thái phẫn nộ thế này, nhất định trong lòng cực kỳ uất ức. Mụ tức giận mà trâm rơi tóc tán thì nội công mụ dĩ nhiên vào hạng ghê gớm .
Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu trước mặt lên uống