Băng Mật xách túi đồ đã mua đi ra khỏi tiệm, Đường Ngữ theo sát đằng sau.
Đường Ngữ cười hì hì: "Nếu biết có thể mua luôn đồ đôi thì tôi đã không đi rút thăm rồi."
Băng Mật cười nhẹ: "Bạn trai thực tập là tôi đây thể hiện tốt không?"
"Cực tốt luôn," Đường Ngữ khoác vai Băng Mật từ đằng sau, tư thế thân mật, "Trên thang điểm 100, tôi cho cậu 99 điểm."
"Thêm một điểm thì sợ tôi kiêu căng hả?"
"Trả lời đúng rồi, thưởng một cái thơm thơm nè." Đường Ngữ mi lên mặt Băng Mật một cái.
Băng Mật không cách nào giấu được ý cười trong mắt.
Hắn chưa từng nghĩ cuối tuần của mình sẽ phong phú như thế, bên cạnh có thêm một bé đáng yêu nên làm gì cũng rất vui vẻ.
Hai người đi một vòng rồi ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế, xung quanh có mấy ông bà đang bồ câu ăn.
Băng Mật mua một ly trà sữa đưa cho Đường Ngữ, hắn biết miệng nhóc tham ăn này không yên được.
Đường Ngữ đang uống trà sữa thì một con bồ câu bay đến đậu lên cánh tay phải cậu, cậu mừng rơn không dám nhúc nhích, chỉ liếc sang Băng Mật ở bên kia, nói thật cẩn thận: "Chí cốt ơi, cậu chụp cho tôi bức ảnh, dùng điện thoại của tôi* nè."
Điện thoại...!
Băng Mật suýt thì tưởng cậu đang lái xe, hắn nói: "Túi áo hay túi quần?"
*Điện thoại di động trong tiếng Trung là 手机, Đường Ngữ nói "小机机", có thể là để nghe cho dễ thương, nhưng mà 小机机 đọc giống 小鸡鸡 (con chym non), nên Băng Mật tưởng Đường Ngữ nói "dùng chym non của tôi nè":)))))))))))))))
"Túi quần."
Băng Mật thò bàn tay hơi lạnh của mình vào túi quần cậu, khiến Đường Ngữ nhịn không được: "Nhột nhột nhột, cậu mò chậm thôi, tôi sợ nhột lắm..."
"Thế cậu đứng dậy đi tôi mới tìm được."
"Thôi khỏi, dùng điện thoại của cậu đi, lát nữa nhớ gửi sang cho tôi đấy nhé." Đường Ngữ lo mình nói nhảm một hồi con bồ câu ngốc này sẽ bay mất.
Băng Mật cũng nghĩ vậy, hắn lấy điện thoại ra nhanh chóng chụp lại, may mắn là vừa chụp xong thì bồ câu bay đi.
"Sao, chụp tôi có đẹp trai không?" Đường Ngữ sáp lại nhìn.
Trong ảnh, nét mặt Đường Ngữ rất tự nhiên, nhưng động tác cứng ngắc, chắc là do sợ bồ câu bay mất, nhưng mà nhìn chung thì hiệu quả cũng không tệ lắm, nó cho người khác cảm giác vừa thân thiết vừa dễ chịu.
Băng Mật gửi ảnh sang cho Đường Ngữ, sau đó thấy Đường Ngữ đăng vòng bạn bè ngay tại chỗ.
Caption là: Thuộc tính vạn người mê của tui không giấu được.
"Lại điệu đà." Băng Mật cười cậu.
Đường Ngữ không những không xấu hổ mà còn rất đắc ý nói: "Nếu không thì làm sao tôi khiến cậu mê mẩn được chứ?"
Băng Mật xoa mặt cậu.
Có người trả lời Đường Ngữ, lại là Nòng Nọc đầu tiên: Há há há, sao nó lại không ị lên người mày nhỉ?
"Cậu nhìn nè, thằng cháu này lần nào cũng thiếu đòn." Đường Ngữ giơ điện thoại ra cho Băng Mật nhìn.
Băng Mật lại thấy một người có biệt danh là "cậu nhỏ" bình luận: Con đang ở với ai thế?
Cậu nhỏ mà quản nhiều như vậy?
Băng Mật trước nay cứ có tâm lý mâu thuẫn với người này, lúc trước hắn không rõ lắm, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rồi, cái này gọi là ghen, hắn thừa nhận.
Đường Ngữ trả lời cậu nhỏ: Một người bạn ạ.
Tất nhiên là cậu không dám nói là bạn trai, bởi vì ngang nhiên come out thế này chắc sẽ dọa chết một đống người.
Hơn nữa, cậu nhỏ rất quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu, lần nào về cũng hỏi cậu có đang yêu ai không, lại còn nói đừng yêu sớm các thứ, còn để tâm hơn cả bố mẹ cậu, thế nên cậu không muốn nói cho cậu nhỏ.
Băng Mật mở vòng bạn bè ra thấy lại em họ bình luận.
Tỉnh Hiến: Góc độ này là người khác chụp cho anh ạ?
Hắn nhận ra Tỉnh Hiến rất chú ý đến Đường Ngữ, lần nào cậu đăng vòng bạn bè Tỉnh Hiến cũng like và bình luận.
Hắn không dễ chịu lắm, cứ có cảm giác em họ đang cạy góc tường.
Sau đó Minh Nhuế cũng bình luận: Em nhìn nhầm rồi hả, ở góc phải bên dưới bức ảnh hình như là giày của anh Mật.
Đường Ngữ và Băng Mật cùng nhìn thấy bình luận này, lập tức xem kỹ ảnh chụp, đúng là nhìn thấy một xíu mũi giày bị lộ ở góc phải bên dưới.
Chỉ có một cái mũi giày thôi mà cô bé này cũng nhìn ra là Băng Mật.
"Con gái quả nhiên rất cẩn thận." Đường Ngữ không khỏi cảm thán.
"Vậy cậu trả lời thế nào?"
Đường Ngữ một lát rồi gõ một hàng chữ: Là bạn.
Cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt rất không vui của Băng Mật, cậu lập tức ngồi dựa sát vào hắn, cọ cổ làm nũng tỏ ra dễ thương, y như một bé thú cưng xin chủ nhân nguôi giận.
"Ái chà, cậu để ý hả, không thì trả lời thế nào đây, cũng không thể nói là bạn trai được, hay là tôi đổi thành bạn gái nhé."
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy đang bị rất nhiều người cạy góc tường."
"Hở?" Đường Ngữ ngơ ngác, cạy góc tường?
Gì vậy trời?
Rất nhanh đã đến trưa, Đường Ngữ cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, vẫn chưa kịp làm gì với Băng Mật đã hết buổi.
Bỗng nhiên, 520:【Ký chủ, chúc mừng cậu giải khóa "Bong bóng mật đường*", hoàn thành cộng một điểm, cố lên!】
*冰糖泡泡 (bong bóng đường phèn), 冰糖 (đường phèn) có 冰 là họ Băng Mật, 糖 đồng âm với họ Đường Ngữ, 泡泡 (bong bóng) đọc gần giống ôm ôm.
【Á á á, tốt quá, quá tuyệt vời!】Đường Ngữ vui đến nỗi suýt thì nhảy breakdance* tại chỗ.
*Breakdance: một kiểu nhảy hip-hopĐường Ngữ cọ Băng Mật: "Tôi thấy hơi lạnh, ôm tôi một cái nhé?"
"Vậy mặc thêm áo hoodie vào đi." Băng Mật nói xong định lấy áo hoodie mới mua trong túi đồ.
"Không cần, tôi phải ôm cậu, với cả đây là nhiệm vụ."
Băng Mật thấy buồn cười: "Nhiệm vụ là ôm à?"
"Ừa ừa, còn phải nói ám hiệu cho nhau nữa."
Băng Mật theo bản năng nghĩ rằng Đường Ngữ bịa ra, suy cho cùng hệ thống "Oan gia hòa hảo" có yêu cầu phải ôm đâu, cũng chẳng phải là hệ thống yêu nhau.
Cho dù Đường Ngữ không nói đây là do hệ thống yêu cầu thì hắn cũng vui vẻ ôm cậu.
Nhưng hắn vẫn muốn hùa theo tên nhóc ấu trĩ này, ai bảo hắn thích cậu cơ chứ?
"Được rồi, phải phối hợp với cậu thế nào?"
Đường Ngữ nghiêm túc nói: "Đầu tiên giải thích cho cậu một chút, cái này gọi là "bong bóng mật đường" cũng có nghĩa là ôm.
Cậu có nhớ chuyện chúng ta tán gẫu buổi tối hồi trước không, đó gọi là "đường mật ngọt ngào"."
"Ồ?" Băng Mật nhướng mày "Nghĩa là đều là nhiệm cụ cả?"
"Ừa ừa, đều là nhiệm vụ cả."
Băng Mật nhìn Đường Ngữ chăm chú, phát hiện hình như cậu không nói dối, chỉ là hắn cứ cảm thấy là lạ sai sai chỗ nào, như thể đang nói đến hai hệ thống khác nhau.
Suy cho cùng, hệ thống của hắn chưa từng ra nhiệm vụ nào vừa ám muội vừa thân mật như vậy.
Sau đó, Đường Ngữ nói cho Băng Mật cách nói ám hiệu, Băng Mật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Ngữ: "Bong bóng mật đường."
Băng Mật: "Ba phút...!từ từ," hắn nghĩ ngợi, "Vì sao chỉ được trả lời ba phút? Không được nhiều hơn hả?"
"À quên nói, ít nhất là ba phút, không có giới hạn nhiều nhất." Đường Ngữ bổ sung.
"Vậy năm phút." Băng Mật sửa miệng.
Sau đó Băng Mật ôm Đường Ngữ vào lòng, cái đầu kia bắt đầu dụi dụi, dụi rớt cả mũ.
Hắn vẫn nghĩ "Bong bóng mật đường" là do Đường Ngữ muốn ôm hắn nên mới lấy cớ, dù sao hệ thống cho nhiệm vụ như thế thì thật là vô lý.
Nhưng hắn vẫn giả bộ như mình không biết gì để Đường Ngữ tin là hắn thật sự bị cậu lừa.
Hình ảnh hai nam sinh ôm nhau vẫn thu hút vài ánh nhìn của những người xung quanh, nhưng Đường Ngữ và Băng Mật chẳng quan tâm.
"Chí cốt ơi, cậu thơm ghê, sau này tôi cũng dùng nước