Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật kéo tên nhóc say quắc cần câu về nhà, đặt lên sô pha.
Đường Ngữ lẩm bẩm, mặt đỏ bừng, mơ màng mở mắt ra nhìn thấy trên tấm thảm đối diện bàn trà có đặt hộp quà cao gần một mét.
"Em mở ra nhìn thử." Băng Mật chỉ vào hộp quà.
Đường Ngữ kích động, cựa quậy đứng lên: "Đây là bất ngờ dành cho em hả?!" Cậu vừa mới đứng chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỳ xuống đất.
Đường Ngữ chật vật đi đến chỗ hộp quà.
Tay cậu hơi run, có lẽ là do quá kích động, nhưng cậu lại không dám mở ra.
Băng Mật cười: "Bất ngờ mười tám cộng của em đó, em không tò mò hả?"
"A..." Giọng điệu của Đường Ngữ có hơi không khỏe, không phải là mấy thứ đồ không phù hợp cho thiếu nhi chứ?
Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, cậu vẫn cúi người mở hộp quà ra.
Khi mở tới lớp cuối cùng, mặt Đường Ngữ ngây ra.
Cậu ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chăm chú.
Trên đế hộp quà có một đôi búp bê bằng kẹo đường mặc đồng phục.
Bộ đồng phục đó chính là đồng phục trường Phục Cao, cặp sách là cái cặp mà bình thường hai người hay đeo, giày là đôi Đường Ngữ hay mang.
Mà đằng sau lưng áo đồng phục chính là tranh chân dung mà Đường Ngữ vẽ.
Từng chi tiết nhỏ đều được phô bày.
Đương nhiên...!mặt hai người là mặt của cậu và Băng Mật.
Búp bê trông giống Đường Ngữ kia kéo tay búp bê Băng Mật, đầu dựa vào vai Băng Mật, trông vừa tự nhiên vừa thân mật.
"Hu hu hu..." Bỗng dưng Đường Ngữ òa khóc.
Băng Mật bị dọa, vội vàng hỏi cậu bị làm sao, có phải xấu quá không, hay là làm cậu thất vọng rồi?
Ngờ đâu Đường Ngữ nức nở: "Không phải...!hu hu...!búp bê đường đẹp như vậy, em không muốn ăn đâu..."
Băng Mật dở khóc dở cười.
Hắn đè trán, xoa đầu an ủi cậu: "Yên tâm đi, búp bê đường này chỉ cần em thích, anh sẽ niêm phong nó lại, dùng thủy tinh bảo vệ, tặng em cho em ngắm cả đời, chịu không?"
"Ừm ừm," Lần này Đường Ngữ gật đầu, rồi lại hỏi, "Anh mua ở đâu vậy?"
"Em quên rồi hả, bố anh có một cái xưởng, anh đến xưởng nhờ thợ làm.
Độc nhất vô nhị, chỉ tặng cho em thôi."
"Vậy anh có làm không?"
"Anh...! nặn hỏng mất mặt em, cuối cùng là bác thợ sửa lại theo ảnh chụp." Băng Mật thật thà nói, suy cho cùng hắn cũng không chuyên nghiệp, nặn búp bê đường hơi xấu.
Nếu mà dám nặn Đường Ngữ xấu, cậu nhất định sẽ nổi nóng, dù sao cậu cũng rất để tâm đến nhan sắc của mình.
Đường Ngữ khom lưng nhìn kỹ mặt hai con búp bê, lẩm bẩm: "Lần sau dẫn em đến xưởng nhà anh đi, em tự nặn."
"Được." Băng Mật nuông chiều nói.
Nào ngờ Đường Ngữ lại nói: "Đồ dối trá, chẳng mười tám cộng tí nào, rõ ràng đây là đồ cho trẻ con mà."
"Thế có bất ngờ không?" Băng Mật hỏi cậu.
"Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng không phải bất ngờ mười tám cộng." Đường Ngữ cẩn thận nâng bệ đứng của búp bê đường lên, cẩn thận đặt lên bàn trà, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của Băng Mật đang đứng đằng sau.
Vừa mới đặt xuống, Đường Ngữ đã bị hắn ôm lấy từ sau lưng, sau đó loạng choạng đứng không vững, hai người ngồi phịch xuống sô pha.
Băng Mật kêu lên một tiếng: "Em cố tình đấy à?"
"Đâu có đâu."
Băng Mật cười, ôm lấy người đang say xỉn trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em thành niên rồi đúng không?"
"Nói thừa." Đường Ngữ mềm như bông dựa lưng vào người Băng Mật.
"Vậy em có còn nhớ trước đó em hứa gì với anh không?"
"!" Đường Ngữ lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn hắn, "Em quên rồi, quên thật đó."
"Nhóc lừa đảo." Băng Mật nhìn là biết cậu đã nhớ ra nhưng muốn nuốt lời, còn lâu hắn mới cho.
Hắn nắm chặt cái cằm trắng nõn của Đường Ngữ, lấp kín môi cậu.
Hôn đến tận khi cậu mềm nhũn, Băng Mật mới buông ra, ghé sát vào tai cậu nói: "Chín năm giáo dục bắt buộc dạy cho chúng ta biết là, làm người phải giữ chữ tín.
Lúc trước em ở trên giường anh mở đùi ra...!ưm..."
Đường Ngữ bịt miệng Băng Mật.
Cho dù cậu có hơi choáng nhưng vẫn biết xấu hổ, biết lúc đó mình hứa cái gì.
Lúc đó cậu ỷ mình chưa đủ tuổi nên nói năng bừa bãi, nhưng đến lúc phải đối mặt cậu lại nhát gan, đúng vậy, lại nhát gan.
Băng Mật nhẹ nhàng gỡ tay Đường Ngữ ra, tiếp tục kề sát vào tai cậu nói: "Nhiệm vụ cuối cùng mà 520 giao là cái gì ấy nhỉ, à, ép nước ~"
Đường Ngữ cứng đờ.
Warning: Đoạn tiếp theo yếu tố quan hệ tình dục chưa có sự đồng thuận, nếu không chấp nhận được vui lòng skip.
Băng Mật: "Hơn nữa anh đã hứa là phải cho em một bất ngờ mười tám cộng rồi, tất nhiên là phải giữ lời hứa, em nói có đúng không?"
"Không cần đâu không cần đâu." Đường Ngữ lắc đầu, thậm chí còn muốn trốn khỏi vòng tay của Băng Mật, nhưng cậu phát hiện mình yếu đến buồn cười, không dịch chuyển được miếng nào bèn ra sức xoay người.
Vốn dĩ Băng Mật vẫn muốn đùa giỡn với cậu, nhưng mà cậu lại cứ xoay tới lui ngay chỗ quan trọng của hắn, chọc cho người anh em không nhịn được, một hai phải ngẩng đầu lên.
Băng Mật than một tiếng trầm khàn, bóp chặt eo Đường Ngữ, chẳng nói chẳng rằng bế cậu theo kiểu công chúa chạy lên lầu, mặc kệ người trong lòng đang giãy giụa.
"Hu hu hu...!Anh đừng có ăn em, em là thỏ trắng thành tinh, dưới em còn hàng ngàn hàng vạn con thỏ trắng, chúng nó sẽ trả thù anh đấy!" Đường Ngữ cắn một cái lên vai Băng Mật.
Băng Mật: "..." Xem ra bây giờ Đường Ngữ say thật rồi, lần nào say cậu cũng nghĩ mình là thỏ trắng thành tinh.
Con thỏ trắng thành tinh này cắn người hơi đau.
Sau khi vào phòng ngủ, Băng Mật tùy ý đá một cái cho cửa đóng lại.
Đường Ngữ lăn vào giường lớn, chổng mông lên, chui đầu dưới gối, đập gối la thật to: "Các anh em, mau tới cứu tôi, tôi sắp bị sói ăn thịt rồi!"
"Bốp" Bàn tay vỗ lên cái mông vểnh của thỏ trắng thành tinh.
"Á á á, không được sờ mông thỏ!" Đường Ngữ lăn qua lăn lại trên giường, nhưng lập tức lại bị "sói" đè xuống, không lăn được nữa.
Đường Ngữ vươn tay ra đẩy, kết quả lại phát hiện áo đối phương không biết đã cởi từ lúc nào, cho nên thứ cậu sờ được là da thịt hắn, nóng chết mất...
"Thật ngại quá," Băng Mật cúi người, môi đụng vào vành tai cậu, "Anh chỉ muốn sờ thử xem em có phải thỏ thật không, nhưng lại phát hiện ra..."
"Cái gì?" Đường Ngữ cố gắng nghiêm túc lắng nghe.
"Phát hiện