Ba tiết tự học tối thứ sáu tuần này đối với Lam Đinh - thành viên nhóm nhỏ hỗ trợ nhau học tập mà nói, thật sự là một ngày giống như một năm.
Sau tiết học thứ ba, hai người ngồi cùng bàn phía trước xếp cặp sách đang than thở:
"Ba tiết tự học buổi tối hôm nay, tớ chưa uống một giọt nước, nhưng hiện tại không cảm thấy đói, ngược lại còn cảm thấy hơi no."
"Đúng đấy, tớ cũng vậy."
"Có lẽ đây là mùi của thức ăn cho chó."
"Sớm biết nhóm hỗ trợ học tập là như vậy, tớ sẽ không tham gia, tớ không phù hợp."
"Không sai, đây chính là lừa gạt để giết chết cẩu độc thân mà."
"Haizz, đi đi."
Cách đó không xa, vị trí của Lạc Trạm và Lam Đinh cơ bản đều có thể nghe rõ.
Lam Đinh không rõ nguyên nhân, chỉ mơ hồ cảm giác được vấn đề của đối phương có liên quan đến mình tiến, nhưng cũng không biết lời này có ý gì.
Lạc Trạm biết, anh vờ không nghe thấy.
Tính cách Lam Đinh không thích để tâm vào chuyện vụn vặt, không nghĩ ra sẽ không thèm nghĩ nữa. Sau đó, cô thu dọn sách vở vào cặp, theo thói quen cô lấy điện thoại trong túi bên hông sườn cặp, chuẩn bị nhận tin nhắn của bác tài xế mỗi ngày đều đến trường đưa đón cô đi học.
—— Lam Đinh sờ soạng không thấy.
Sau đó cô mới nhớ, tiết thể dục buổi sáng hôm nay điện thoại của mình đã bị ai đó tịch thu, bởi vì cô chụp lén.
"Lạc Trạm." Nhớ tới buổi sáng "Chụp lén", cô gái nhỏ ngượng ngùng, cô bất an quay qua:"Điện thoại của em, có phải còn ở chỗ anh đúng không......"
"Ừm." Buổi tối tan học Lạc Trạm chưa bao giờ mang một quyển sách hay một cây bút nào về nhà, cho nên chuông tan học vừa reo lên, anh vẫn không nhúc nhích chỉ ngồi chờ cô gái nhỏ nhớ tới, vẫn luôn chờ đến lúc này.
Đạt được ý đồ, cậu thiếu niên lười biếng cười rộ lên: "Hỏi cái này làm gì, muốn về nhà?"
Lam Đinh gật đầu.
"Không được." Lạc Trạm bình tĩnh cự tuyệt: "Buổi sáng anh đã nói như thế nào?"
Cô gái nhỏ nhăn mày. Trầm mặc vài giây, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Trong trường học, thật sự có rừng cây nhỏ sao?"
Lạc Trạm lặng yên.
Thật ra anh không nghĩ tới vấn đề này.
Lam Đinh thừa thắng xông lên, giọng nói chầm chậm, âm thanh không lớn: "Lúc ăn cơm tối em đã hỏi qua, không có. Em biết anh đang chọc em, cho nên anh hãy trả lại điện thoại cho em đi."
Nói xong, cô gái nhỏ còn xòe hai bàn tay trắng nõn ra, đưa đến dưới mí mắt Lạc Trạm.
"......"
Nhìn đầu ngón tay trắng thuần, khoé mắt Lạc Trạm nhẹ căng lên.
Vài giây sau, anh đứng dậy.
"Trả lại cho em cũng được, nhưng dù sao cũng là em chụp lén anh, cũng không thể nhận được một cái giá sao?"
"Giá?"
"Ừ."
"Giá... gì cơ?"
"Đi cùng anh."
Nói xong, Lạc Trạm xoay người đi ra khỏi bàn học, cũng không quay đầu lại mà đi tới cửa sau phòng học —— dường như không lo lắng Lam Đinh có thể theo kịp vấn đề hay không.
Lam Đinh không kịp phản ứng, ngồi tại chỗ ngẩn ra hai giây. Cho đến khi thân hình cao lớn đã bước tới hành lang, cô mới hoàn hồn vội vàng xách cặp đuổi theo.
Các học sinh sốt ruột muốn trở về nhà, trên hành lang đã không còn ai.
Lam Đinh từ trong phòng học đuổi theo, đã thấy Lạc Trạm đi đến hành lang dài phía bên kia. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, thoạt nhìn bóng lưng của anh...... Có chút cô đơn.
Cảm giác hoảng hốt này xoá tan một tia chần chờ cuối cùng trong lòng Lam Đinh. Cô không hề do dự, ôm chặt cặp bước nhanh theo sau.
Cô không biết có phải Lạc Trạm đang tức giận hay không, chỉ biết anh không có ý định chờ cô.
Cặp chân dài kia mang đến ưu thế không cách nào có thể thay đổi, mặc dù Lam Đinh chạy chậm theo, cuối cùng cũng không đuổi kịp, Lạc Trạm cũng không quay đầu lại mà đi qua cầu thang, sau đó quẹo vào hành lang dài cuối chỗ ngoặt.
Sau chỗ ngoặt kia mười phần tối tăm, nhưng Lam Đinh không hề nghĩ ngợi liền vội vã chạy đến.
Vừa vượt qua chỗ ngoặt, thị lực chưa khôi phục hoàn toàn cô khó có thể nhìn rõ trong bóng tối, Lam Đinh chần chờ mà bước chân chầm chậm. Không đợi cô cất tiếng gọi Lạc Trạm, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.
Sức kéo mạnh mẽ từ bên cạnh ập tới.
Lam Đinh trấn kinh: "Lạc ——"
"...Xuỵt."
Giọng nói quen thuộc mang theo nụ cười có chút ngốc nghếch ngăn lại giọng nói sợ hãi của cô.
Phanh.
Sau chỗ ngoặt hành lang dài, cánh cửa phòng nước khép lại, âm thanh vang vọng, làm các học sinh trên hành lang chưa kịp rời đi mơ hồ quay đầu lại.
"Âm thanh gì vậy?"
"Phòng nước đó, chắc có người đi lấy nước."
"Nhưng vừa rồi, người đi bên kia hình như là Lạc Trạm lớp 11-1, còn có một nữ sinh đi cùng anh ấy nữa?"
"Lạc Trạm? Ha ha, sao có thể? Anh ấy là loại người không thích người khác giới đến gần trong phạm vi 10 mét, chắc cậu nhìn lầm rồi."
"Cũng có thể......"
Tiếng bước chân vọng lại từ những hành lang và cầu thang vắng lặng.
Sau cửa phòng nước, Lạc Trạm thu hồi sự chú ý. Anh cúi đầu, nhìn Lam Đinh đang bế tắc bị mình chắn trong một góc phòng nhỏ một hai mét vuông.
Cô gái nhỏ bình tĩnh mím môi, không dám
thở mạnh.
Lạc Trạm mỉm cười, rũ mắt: "Bảo em im lặng, em thật sự im lặng? Không sợ anh làm điều gì xấu với em sao?"
Lam Đinh suy nghĩ, lắc đầu.
Lạc Trạm nói: "Nếu anh là người xấu, em vừa mới bỏ lỡ cơ hội cuối cùng có thể cầu cứu đấy."
"Anh không phải người xấu."
Khi Lạc Trạm vừa dứt lời, Lam Đinh không chút do dự phản bác. Lúc nói, lông mày vô cùng tinh tế nhăn lại, dường như rất bất mãn với cách nói chuyện này của Lạc Trạm —— mặc dù đây là chính anh nói.
Lạc Trạm ngẩn ra, nhưng rất mau lấy lại tinh thần, khóe mắt hơi rũ xuống dưới, độ cong dịu dàng người khác chưa từng thấy qua bao giờ.
"Bạn học mới, vì sao lại tin tưởng tôi như vậy? Không phải chúng ta chỉ mới quen biết thôi sao?"
"......"
Lam Đinh trong mắt lộ ra cảm xúc do dự.
Sau khi trải qua một lúc giãy giụa, cuối cùng Lam Đinh lấy hết dũng khí, ngẩng đầu: "Thật ra em——"
Tiếng còn chưa dứt, cô thấy Lạc Trạm lấy điện thoại của cô ra.
Lam Đinh đành phải nuốt nửa đoạn lời nói sau trở vào, cô duỗi tay, tiếp nhận điện thoại: "Cảm ơn......"
"Anh đã cài một phần mềm nhỏ vào điện thoại của em." Lạc Trạm tùy ý nói.
Lam Đinh giật mình, ngẩng đầu: "Phần mềm gì?"
"Một trợ thủ giọng nói thông minh, mấy năm trước anh và các bạn cùng nhau nghiên cứu. Vốn định đưa cho......" Lạc Trạm tạm dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn đôi mắt Lam Đinh.
Đối diện vài giây, anh cười rũ mắt: "Vẫn tốt, hiện tại dùng cũng không quá khó. Đây là một hướng dẫn thông minh, sinh hoạt hằng ngày cũng có thể sử dụng."
Lam Đinh từ bất ngờ chuyển sang kinh ngạc, không che giấu được sự vui mừng: "Anh nghiên cứu phần mềm này sao?"
"Ừm."
"Nó gọi là gì?"
Lam Đinh vừa nói vừa mở giao diện trên điện thoại, cái nhãn phần mềm cũng nhảy vào trong tầm mắt cô.
Hai chữ nhỏ màu trắng hiện lên ô biểu tượng.
【 Lạc Lạc 】.
Lam Đinh bỗng dưng bất động.
Vài giây qua đi, cô lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu: "Anh đã...... Đã biết?"
"Ừ."
"Khi nào......"
"Buổi tối hôm đó khi em đến trường học."
"A, sớm như vậy sao?" Lam Đinh chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên: "Vậy anh, anh vẫn luôn giả vờ không biết sao?"
"Anh không." Lạc Trạm không nhanh không chậm mà nói: "Là em vẫn luôn cho rằng anh không biết."
Lam Đinh cúi đầu: "Cho nên bắt đầu từ buổi tối hôm đó, thái độ anh đối với em thay đổi rất lớn....... em còn tưởng rằng tâm tình của anh ban ngày không tốt."
Lạc Trạm bất đắc dĩ: "Vì sao không muốn nói cho anh biết?"
"......"
"Không phải đã nói, muốn anh chờ em sao?"
Lam Đinh ngẩn ra, ngẩng đầu.
Giọng nói giống bảy năm trước của cô dường như lại một lần quay trở lại, trong căn phòng nhỏ chứa đựng đầy ánh trăng.
【Anh chờ em một chút. 】
【 Lạc Lạc. 】
Lam Đinh vành mắt chậm rãi phiếm hồng: "Em, em hơi sợ."
"Sợ cái gì?"
"Sợ, anh không thích Lam Đinh. Sợ anh chán ghét em của hiện tại."
"......" Lạc Trạm ngẩn ra, sau đó thở dài: "Chỉ cần là em, mặc kệ biến thành dáng vẻ nào, anh đều sẽ không chán ghét. Anh nói rồi, chỉ cần em trở về, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em, em đã quên sao?"
Lam Đinh nén nước mắt, dùng sức lắc lắc đầu: "Không. Em không quên."
Trong mắt cô gái nhỏ tràn ngập nước mắt, thấm vào tim Lạc Trạm, chậm rãi lan rộng khiến lòng anh chua xót.
Anh khẽ thở dài, giơ tay sờ sờ đầu Lam Đinh, sau đó anh chỉ cái điện thoại trong tay cô: "Gọi nó một tiếng."
Lam Đinh giật mình, cúi đầu: "Gọi cái gì?"
"Nó là quà anh tặng em, em nên biết gọi nó là gì."
"......"
Không khí yên tĩnh vài giây.
Cô gái nhẹ giọng gọi: "Lạc Lạc."
Màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên.
Âm thanh điện tử mang theo chút từ tính, cùng một giọng nói dịu dàng trầm thấp, vang lên trong căn phòng nhỏ ——
"Anh ở đây."
Lam Đinh cứng đờ.
Nước mắt của cô không nhịn được, từ hốc mắt đỏ bừng lên.
"Lạc Lạc, em rất nhớ anh......"
"......"
Lạc Trạm im lặng than thở, hắn chậm rãi duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực, sau đó siết chặt cánh tay.
"Anh vẫn luôn ở đây chờ em, Nhiễm Nhiễm."
"Anh chưa bao giờ rời đi."
~HOÀN CHÍNH VĂN~
Truyện convert hay :
Nhất Kiếm Độc Tôn