Nhìn thấy sắc mặt thư sinh kia tái nhợt, cổ thì bị dây thừng siết đến nổi lằn đỏ, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng hỏi: “Còn cứu được không?”
Triển Chiêu đưa tay kiểm tra mạch của y, cũng không nói nhiều, lập tức nâng y ngồi dậy, điểm vào mấy đại huyệt trên lưng y.
Chỉ nghe y ho lên mấy tiếng, thở trở lại.
Triển Chiêu vội vuốt nhẹ lưng y giúp y hô hấp, kế đó hạ giọng gọi: “Huynh đài, tỉnh dậy đi!”
Một lúc lâu sau, thư sinh kia cuối cùng cũng trở lại bình thường, y ngờ ngạc một thoáng, bỗng chốc tỉnh táo lại: “Các người… các người… sao các người lại xen vào chuyện của người khác!”
Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt: “Ngươi đúng là người không biết tốt xấu, bọn ta đã cứu ngươi, vậy mà ngươi còn oán trách bọn ta!”
Thư sinh kia cúi đầu và bắt đầu khóc: “Việc thành ra thế này rồi, ta còn sống tiếp thế nào được nữa hả!”
Triển Chiêu hạ giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi nghĩ quẩn như vậy?”
Thư sinh kia ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một lúc, dường như muốn nói lại thôi, bỗng y đẩy Triển Chiêu ra, định tự mình đứng lên.
Song y chỉ cựa quậy được vài cái đã bất lực té xuống đất, Đinh Nguyệt Hoa chỉ nghe y gào to: “Các ngươi cho rằng mình có võ công là muốn làm gì thì làm à?”
“Ta có võ công hay không, có thể muốn làm gì thì làm hay không liên quan gì đến ngươi?” Đinh Nguyệt Hoa trước giờ vẫn luôn coi thường những kẻ có ý nghĩ tự tử nhất, trông thấy y vẫn như vậy, cô không kiềm chế được cơn giận mà quát lên: “Có gan tìm tới cái chết, vậy mà chỉ mỗi việc nói ra chân tướng thôi lại không dám nói, ngươi còn là đàn ông sao?”
Thư sinh kia lặng người trước những lời cô nói, ngước mắt nhìn hai người họ rồi đột nhiên cười khẩy: “Được, ta nói, kẻo đến lúc ta thành ma rồi vẫn không ai biết nỗi oan ức của vợ chồng ta.”
Hóa ra người này tên là Chu Tử Khôn, tuy là một tú tài thi rớt nhưng đã yên bề gia thất, vợ chồng ân ái, chuyện cơm áo gạo tiền cũng xem như là không phải lo.
Nào ngờ tai họa từ đâu giáng xuống, một hôm y ra ngoài làm việc, đến khi y trở về nhà thì phát hiện đồ đạc trong nhà bị xáo tung, người vợ đầu tóc bù xù, áo quần xộc xệch ngã trong phòng.
Y kinh hãi, vội vàng đỡ vợ dậy, nhưng dù y có hỏi như thế nào người vợ vẫn chỉ khóc, không trả lời gì.
Đinh Nguyệt Hoa chớp chớp mắt, mặc dù cô không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng theo bản năng, cô cảm giác được đây ắt hẳn là một chuyện động trời.
Lại thấy sắc mặt Triển Chiêu bỗng tái mét, hắn ngẩng đầu nhìn lên Đinh Nguyệt Hoa: “Nguyệt Hoa, qua đằng kia lấy nước cho Chu công tử giúp ta, mau lên!”
Đinh Nguyệt Hoa không dám chậm trễ, xoay người đi lấy nước ngay.
Chu Tử Khôn cười khổ nói: “Ngươi biết chuyện gì xảy ra rồi phải không? Ngươi không muốn cho vợ ngươi biết vì sợ làm bẩn lỗ tai của nàng đúng chứ, nhưng mà tai họa này đã ập xuống đầu của vợ ta như vậy đấy!”
Triển Chiêu nghiêm nét mặt lại, nói: “Chu công tử, Triển mỗ không có ý này.
Quý phu nhân không may gặp phải tai họa như vậy, Triển mỗ sao có ý khinh miệt được? Chỉ là cô gái đó không phải vợ Triển mỗ, cô ấy vẫn còn con gái, thật sự…”
Chu Tử Khôn nhìn kỹ lại bóng lưng của Đinh Nguyệt Hoa, bấy giờ mới nhận ra cách ăn mặc của cô vẫn là của con gái, y áy náy lắc đầu: “Là Tử Khôn lỗ mãng.”
Triển Chiêu cúi người nâng y dậy: “Thế quý phu nhân có nói là ai không?”
Chu Tử Khôn lắc đầu: “Từ hôm đó, ngày nào nàng cũng khóc, chẳng chịu nói năng gì.
Ta chỉ hận mình sao lại đi ra ngoài vào ngày hôm đó, để nàng một mình ở nhà, hại nàng…” Y đau lòng đến mức không nói được nữa.
Triển Chiêu cau mày, lại nghe Chu Tử Khôn nghẹn ngào nói: “Vốn dĩ ta định ở cạnh nàng, đợi qua một thời gian có lẽ nàng sẽ tốt lên, ngờ đâu, đêm hôm đó nàng