Người nọ đã đi tới chỗ họ, là Phùng lão đại: “Triển đại nhân, chắc chắn là Hoa Hồ Điệp, hắn ta còn mang theo Cự Khuyết của ngài.”
Đinh Nguyệt Hoa vừa mừng vừa kinh ngạc: “Tìm được Cự Khuyết rồi!” Ngoảnh lại nhìn, nhưng thấy Triển Chiêu không vui như mình nghĩ, hắn ảm đạm cười, ánh mắt thoáng có chút tiếc nuối: “Tốt quá rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa hơi sửng sốt, cô chợt nhớ đến câu nói còn dở khi nãy của Triển Chiêu: “Hồi nãy huynh nói gì? Ta nghe không rõ.”
Triển Chiêu lắc đầu cười: “Không có gì.”
Đinh Nguyệt Hoa cũng không có thời gian để bận tâm mấy chuyện ấy, chỉ cười nói: “Mau đi bắt Hoa Hồ Điệp, lấy lại Cự Khuyết thôi! Nếu không tìm lại được nó, ta chỉ có thể đền Trạm Lư cho huynh.”
Triển Chiêu lắc đầu cười: “Ta mà có lấy Trạm Lư đi, cô đừng khóc nhè đấy nhé!” Hắn vỗ nhẹ vai cô: “Đi, chúng ta xuống dưới rồi nói tiếp!” Nói xong, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Đinh Nguyệt Hoa, hai người nhảy khỏi mái nhà.
Triển Chiêu tiến lên trước một bước ôm quyền nói: “Phùng lão đại, đa tạ!”
“Hoa Hồ Điệp đó thật đáng ghét, ta cũng muốn băm thây hắn ra thành nghìn mảnh từ lâu lắm rồi!”
Triển Chiêu gật đầu: “Được!” Vừa định rời đi thì quay đầu nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Cô ở lại đây!”
Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, cô muốn từ chối nhưng hình như lại nghĩ đến chuyện gì: “Được rồi, ta ở lại!” Khưu Ngọc Khiết hiện là nhân chứng quan trọng nhất, liên quan đến sự trong sạch của Vân Tiêu, không thể để xảy ra bất kỳ một sơ xuất nào, cô phải nắm bắt cơ hội khuyên nhủ Khưu Ngọc Khiết đừng làm chuyện dại dột nữa.
Triển Chiêu mỉm cười hài lòng, xoay người toan rời đi, chợt nghe Đinh Nguyệt Hoa ở sau lưng kêu: “Đợi đã!” Triển Chiêu ngoái đầu, cô đã đưa Trạm Lư qua: “Huynh cầm nó theo đi, nhất định phải trừng trị Hoa Hồ Điệp bằng luật pháp!”
Đây là thời điểm đen tối nhất trước khi bình minh đến, xung quanh đen kịt, Hoa Hồ Điệp ở trong rừng hì hục chạy, băng qua cánh rừng này là tới bến thuyền, chỉ cần gã lên được thuyền là an toàn.
Không hề suy nghĩ nhiều, gã chạy thục mạng về phía trước như một con dã thú.
Ba năm trước gã đã may mắn thoát chết, gã tin bây giờ mình vẫn có thể thoát được như vậy.
Chờ kiếp nạn này qua đi, Nam hiệp Bắc hiệp gì đó gã sẽ tính sổ hết!
Một đường chạy thẳng, trông thấy được ánh đèn thuyền chài thấp thoáng ở đằng trước, gã mừng rỡ, chạnh nhanh hơn.
Nhưng đột nhiên phía trước sáng bừng, hàng chục cây đuốc thắp sáng đoạn đường như ban ngày, một người chậm rãi bước lên hạ giọng nói: “Hoa Hồ Điệp, ngươi không trốn được đâu!” Là Triển Chiêu.
Hoa Hồ Điệp thầm sững sờ, đứng lại cười khẩy nói: “Đêm đó xem như là ngươi mạng lớn, hôm nay lại đến tự tìm đường chết sao?” Gã biết võ công của Triển Chiêu vượt xa mình, đêm đó may mà có Khưu Ngọc Khiết làm con tin gã mới làm hại được Triển Chiêu, bây giờ tay không thế này e rằng cái mạng này phải bỏ lại ở đây rồi, dẫu vậy gã hãy còn mạnh miệng, cười khẩy nói: “Triển Chiêu, nếu ngươi biết điều thì tránh ra, không đừng trách ta vô tình!” Lời còn chưa dứt bao kiếm Cự Khuyết đã đánh về phía Triển Chiêu, cả người cũng lao tới như mãnh hổ.
Phùng lão đại đang đứng quan chiến chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bên cạnh mình kiếm khí tụ lại, một đường dài trắng ngà xẹt đi như giao long, trong nháy mắt đã quấn lấy mũi kiếm của Cự Khuyết.
Ai nấy đều hoa cả mắt, chỉ nghe được có tiếng ai đó kêu thảm thiết, nhìn kỹ lại, Hoa Hồ Điệp đã bị đâm một kiếm ngã xuống đất, không ngừng kêu gào thảm thương.
Triển Chiêu chĩa kiếm tới, hạ giọng quát: “Tại sao ngươi giả làm Vân Tiêu chưởng môn? Là ai sai khiến ngươi?”
Hoa Hồ Điệp nén đau đớn, cười lạnh nói: “Ngươi có bằng chứng gì chứng minh ta giả dạng hắn? Hắn và ta là anh em sinh đôi, ta thế nào thì hắn thế nấy thôi!”
Phùng lão đại giẫm lên người gã một cú thật mạnh: “Nói láo! Ngươi còn là con người không? Đến cả anh ruột mình cũng xuống tay được!”
Hoa Hồ Điệp bị đau la lên một tiếng, nhưng cười như điên dại: “Anh ruột? Hắn có coi ta là em à? Cấu kết với người ngoài lấy mạng ta! Còn nữa, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn có thể trở thành một đại hiệp giang hồ được người người tôn kính trong khi ta lại thành một kẻ bại hoại bị người người giang hồ xem thường? Ngươi nói ta nghe là dựa vào cái gì?”
“Đường là do ngươi tự chọn, liên quan gì đến người khác?” Triển Chiêu tức giận nói.
Hoa Hồ Điệp cười khẩy: “Triển Chiêu, ngươi khỏi cần nói, cùng lắm là chết thôi, ta chính là ta, là Hoa Hồ Điệp, không bao giờ giả dạng thành Vân Tiêu nào cả.
Ta chết, hắn cũng không sống được đâu! Huynh đệ bọn ta cũng coi như là bạn đồng hành trên đường Hoàng Tuyền!”
Triển Chiêu hơi nghiêng đầu: “Không, y chết rồi!”
“Cái gì?” Hoa Hồ Điệp sửng sốt, tuy gã rất hận Vân Tiêu, nhưng khi nghe được tin Vân Tiêu đã chết gã vẫn bàng hoàng.
“Ngươi giả vờ cái gì? Chính ngươi đã cho Vân Tiêu ăn thuốc độc, còn giả vờ giả vịt gì nữa?” Triển Chiêu đã kể lại đại khái sự tình cho Phùng lão đại nghe, lúc này Phùng lão đại không kìm được cơn giận mà quát to.
“Ngươi nói thuốc độc?” Hoa Hồ Điệp không tin: “Không, đó không phải độc, rõ ràng hắn đã nói đó chỉ là thuốc mê khiến tên Vân Tiêu sống không được, chết cũng không xong thôi mà!”
“Hắn? Hắn là ai?” Triển Chiêu lập tức ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi.
Nào ngờ Hoa Hồ Điệp lại ngồi bật dậy túm lấy vạt áo của hắn: “Vân Tiêu chết rồi? Là bị hạ độc chết ư?”
Triển Chiêu gật đầu: “Hôm đó bọn ta nhìn thấy Vân Tiêu nằm ở lối ra, y đã trúng độc rất nặng.
Nhưng mà, y vẫn kiên trì chống chọi, mãi đến hôm nay có người phân biệt được y, y mới mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.”
Hoa Hồ Điệp lặng người: “Hắn gạt ta, hắn dám gạt ta!”
“Rốt cuộc người này là ai?” Triển Chiêu hỏi.
“Vân Uất! Tên tiểu nhân này!” Hoa Hồ Điệp gầm lên, gã muốn bò dậy nhưng lại ngã xuống như kiệt sức, cười gằn nói: “Hoa Hồ Điệp, chẳng phải mày hận anh ta nhất sao!