Trời chiều ngả bóng, ánh hoàng hôn phủ lên mặt đường một lớp màu vàng dịu nhẹ, càng khiến rừng hoa hải đường yên tĩnh đến lạ thường.
Trên cành những chùm hoa chen chúc, đua nhau nở rộ.
Lẽ nào lại yên tĩnh như vậy.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nhấc tách trà lên uống một ngụm trà mới, quả thật rất ngọt, rất thanh, thấu tận ruột gan.
Hắn mỉm cười đặt tách trà xuống, khung cảnh trước mặt đẹp thế này, nếu có dịp phải mời tiên sinh đến đây thưởng ngoạn mới được.
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, ai đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Triển đại hiệp!”, giọng rất trong trẻo.
Hắn vội vàng đứng dậy ngoảnh đầu nhìn, hai mắt không tự chủ sáng lên, trước mặt là hai vị cô nương đang chậm rãi đi tới.
Triển Chiêu vừa nhìn đã nhận ra ngay cô nương mặc áo màu mơ là người bạn đồng hành đi cùng Đinh Nguyệt Hoa, vậy người còn lại hiển nhiên là Đinh Nguyệt Hoa kia rồi.
Mặc dù hắn đã gặp cô hai lần, nhưng lần này mới thật sự nhìn thấy được diện mạo của cô, quả là xinh đẹp như lời Trung bá bá nói.
Lúc này cô đã đổi sang chiếc váy màu xanh ngọc bích, chỉ dùng một cây trâm búi mái tóc dài lên, thêm một đôi hoa tai ngọc bích đeo hai bên tai, ngoài ra không còn bất kỳ trang sức nào nữa khác.
Khi cô di chuyển, đôi hoa tai ấy lại lấp la lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, hệt như ngôi sao trong đêm giá lạnh.
Không hiểu sao Triển Chiêu chợt nhớ đến một câu thơ cổ: “Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp xinh tươi dịu dàng”(1), tiếc là mỹ nhân này lại mang một vẻ mặt lạnh lùng, nhìn hắn lãnh đạm.
Cô nương mặc áo màu mơ đã bước tới, chắp tay thi lễ nói: “Úc Ám Hương bái kiến Triển đại hiệp.”
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, cũng thi lễ: “Úc cô nương, Đinh cô nương.
Không biết hai vị đến đây tìm Triển mỗ là có chuyện gì?”
“Triển đại hiệp, là thế này, hôn sự giữa Triển đại hiệp và Nguyệt Hoa là do năm đó cha mẹ hai bên ước định, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, thực tình…” Ám Hương như muốn làm cho giọng mình nhẹ nhàng hơn: “Thực tình là trước giờ mọi người chưa từng gặp mặt nhau, cứ đính hôn thế này liệu có nhanh quá rồi không?”
“Nhanh quá rồi cái gì chứ!” Đinh Nguyệt Hoa không nhịn được nữa: “Phải là không phù hợp chút nào!”
“Ồ?” Triển Chiêu nhìn cô cười: “Tại sao không phù hợp?”
Đinh Nguyệt Hoa cắn môi: “Ta với ngươi không hề quen biết, sao có thể đính hôn được chứ?”
“Thế bây giờ ta với cô nương chẳng phải đã biết nhau rồi sao?” Triển Chiêu không nóng vội, không giận dữ, vẫn cười vô tư như trước.
Suýt tí nữa là Đinh Nguyệt Hoa bị hắn chọc tức chết: “Ngươi!?”
Triển Chiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ gay, bèn cười nói: “Triển mỗ hiểu rồi, Đinh cô nương thấy Triển mỗ không vừa ý, vậy nên không muốn đính hôn một chút nào, phải không?”
Mắt Đinh Nguyệt Hoa sáng lên, gật đầu ngay: “Phải!”
“Nếu Đinh cô nương đã không muốn, vậy thì Triển Chiêu cũng sẽ không miễn cưỡng.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Đinh cô nương cứ viết thư từ hôn, Triển Chiêu sẽ rời đi ngay.”
Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa trắng bệch: “Ta không thể viết thư từ hôn.”
“Vậy Triển Chiêu cũng hết cách.” Triển Chiêu cũng tỏ vẻ bất lực: “Triển Chiêu đã hứa với Trung bá bá rồi, không thể nào từ hôn được!”
“Ngươi!”
Ám Hương nhanh chóng bước lên: “Triển đại hiệp, thật ra…”
“Ám Hương, không cần nhiều lời với hắn.” Đinh Nguyệt Hoa nghiến răng, kéo Ám Hương sang một bên, nâng Trạm Lư trong tay lên: “Nếu như chúng ta đã không thể viết thư từ hôn, vậy rất đơn giản, ta với ngươi tỉ thí một trận, ai thua người đó sẽ viết thư từ hôn!”
Ám Hương sửng sốt, vội vàng bước tới can ngăn, nhưng làm sao ngăn được, Trạm Lư đã ra khỏi vỏ, tựa rồng ra khỏi biển, lao về phía Triển Chiêu: “Nguyệt Hoa…”
Triển Chiêu không hề hoảng sợ, chân hơi dùng sức, cả người bay về sau, tránh được một cú đánh này: “Đinh cô nương!”
“Chớ phí lời!” Đinh Nguyệt Hoa xoay cổ tay, Trạm Lư toát ra một đường hàn quang, lại tiếp tục hướng tới Triển Chiêu.
Ám Hương vừa sợ vừa lo, nhưng cũng không dám lớn tiếng ngăn cản, sợ sẽ kinh động đến người khác, Đinh Đại ca mà biết thì lớn chuyện.
Ấy vậy trong lòng cô thật ra là vừa giận vừa hào hứng, cô từng nghe qua rất nhiều cuộc đấu võ cầu thân, có kẻ vì để có được người yêu mà quyết chiến một trận nhừ tử, cũng có kẻ vì trả thù tình lang thay lòng mà liều mạng.
Nhưng đấu võ để quyết định xem ai là người viết thư từ hôn thế này thì từ thuở khai thiên lập địa tới nay là lần đầu đấy!
Cô vừa dứt suy nghĩ thì hai người kia đã đánh được hơn mười chiêu, chợt nghe Đinh Nguyệt Hoa tức giận quát: “Triển Chiêu, ngươi không chịu rút kiếm, chứng tỏ đang xem thường ta!”
Ám Hương chỉ thấy đầu óc mình rối bời.
Ngay từ đầu Nguyệt Hoa đã rất bất mãn với Triển Chiêu, bây giờ hắn lại phạm vào điều tối kỵ của cô.
Mà nếu như cứ tiếp tục không chịu tỉ thí võ công đàng hoàng với cô thế này thì biết đến khi nào mới kết thúc được.
May thay, Triển Chiêu đã nhẹ nhàng nhảy lên, thoát khỏi công kích của Đinh Nguyệt Hoa, cuối cùng đứng lại trên cành cây hải đường, mà nhìn hoa hải đường trên cây chỉ khẽ run lên rồi không còn bất kỳ chuyển động nào nữa.
Ám Hương thầm thán phục, khinh công thật sự quá tốt.
Lại thấy Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Được, thế Triển mỗ xin được lĩnh giáo kiếm pháp của cô nương một chút!” Lời còn chưa dứt, Cự Khuyết đã ra khỏi vỏ.
Đinh Nguyệt Hoa không dám khinh địch, lập tức dùng hết sức lực cẩn thận ứng chiến, hai thanh kiếm quý từ thượng cổ cùng chiến đấu.
Sức chịu đựng của cây hải đường kia đã đạt tới cực hạn, làm sao có thể chịu nổi những trận khí kiếm ấy.
Chỉ trong nháy mắt, những cánh hoa rơi xuống lả tả theo chuyển động của hai người, bay lượn trong không trung, tựa như đàn bướm bay rợp trời.
Kiếm là kiếm quý, người cũng là cao thủ, bất giác hai người đã đánh qua hơn trăm chiêu, lại còn có chút cảm giác kỳ phùng địch thủ.
Có thể thấy rõ Đinh Nguyệt Hoa đã có hơi mất kiên nhẫn, chiêu thức cô tung ra bắt đầu tới tấp hơn.
Bỗng nhiên, cô như kiệt sức, cả người bổ nhào vào kiếm của Triển Chiêu, Ám Hương kinh hãi: “Nguyệt Hoa, cẩn thận!”
Lại thấy một đường kiếm quang lóe lên, Cự Khuyết vạch ra một đường sáng chói mắt, trong khi đó Trạm Lư đang tiếp đón kiếm quang đột nhiên chuyển động như một con rắn, đâm thẳng tới Triển Chiêu.
Ám Hương bấy giờ mới hiểu ra, vừa rồi là Đinh Nguyệt Hoa cố tình để lộ sơ hở nhằm nhử địch bước vào.
Ám Hương lóa cả mắt, chỉ thấy một sợi dây buộc tóc màu xanh nhẹ nhàng rơi xuống theo gió – là sợi dây buộc tóc của Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhảy khỏi vòng đánh ngay sau đó, hắn tra kiếm vào vỏ, chắp tay thi lễ nói: “Đinh cô nương kiếm pháp cao siêu, Triển mỗ thua rồi.”
Ám Hương vội vàng chạy tới bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa: “Nguyệt Hoa, muội có sao không?”
Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi thu kiếm, hạ giọng nói: “Đa tạ đã nhường.” Cô thắng rồi, nhưng có vẻ không vui lắm.
Triển Chiêu cười nói: “Đinh cô nương đừng lo, Triển Chiêu sẽ