Ăn cơm trưa xong, ngoài phòng hạt mưa nhỏ vẫn tí tách tí tách rơi xuống, một chút cũng không có xu thế ngừng lại.
"Ta đi tới nhà Tạ thẩm thăm một chuyến, ngươi thì sao?" Hứa Thanh cầm dù, chuẩn bị đi một chuyến vào trong thôn.
"Ta cũng đi tới Ngụy gia cùng Ngụy lão nhị thương lượng hình dáng tủ gỗ, cùng nhau đi thôi." Lý Trường Phong cũng không căng dù trong tay mình ra, mà cùng Hứa Thanh che chung một cái dù, vai kề vai bước đi, tới trước cổng Tạ gia, Lý Trường Phong mới lưu luyến không thôi căng dù trong tay mình ra che mưa cùng Hứa Thanh cáo biệt.
Một nhà Tạ thẩm cũng vừa mới ăn xong cơm trưa, Tạ thúc đang ở phòng bếp sắc thuốc cho Tạ ca nhi, Tạ thẩm đi ra mở cổng cho Hứa Thanh.
"Mau tiến vào, Tiểu Vũ ca ngươi lúc này đang ở nhà chính a!"
Hứa Thanh theo chân Tạ thẩm đi vào nhà chính, thấy Tạ ca nhi ngồi ở chỗ kia, phải công nhận rằng Tạ ca nhi lớn lên thật là một mỹ nam tử thanh lịch nho nhã, so với Tạ thẩm, trên người Tạ ca nhi nhiều hơn một phần trầm tĩnh, có lẽ là bởi vì trường kỳ sinh bệnh, cho nên vô tình mang theo một loại vẻ đẹp ôn nhu mềm yếu, Hứa Thanh cảm thấy cậu không muốn trở về nhà mà chỉ muốn ở lại đây ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, đây chính là mỹ nam thành thục sống sờ sờ trước mắt a!
Tạ ca nhi cũng đã thật lâu không gặp qua Hứa Thanh, thấy mặt Hứa Thanh quả nhiên đã hoàn toàn khỏi như mẹ Tạ đã miêu tả, hơn nữa nhìn tinh thần cũng xác thật tương đối tốt, không giống như dĩ vãng nhìn âm trầm.
"Tiểu Vũ ca đã tốt hơn chút nào chưa?" Hứa Thanh ngồi ở bên cạnh Tạ ca nhi, khoảng cách gần gũi nhìn thật rõ mặt Tạ ca nhi tuy mang thần sắc bệnh trạng lại vẫn hào hoa phong nhã như vậy.
Tạ ca nhi hàm chứa nụ cười gật đầu làm Hứa Thanh trầm mê, "Này cũng một phần nhờ Thanh ca nhi ngươi mang đến đồ chua, không chỉ khiến ta ăn uống được, mà thân thể cũng cảm thấy nhanh nhẹn rất nhiều."...!Ngay cả thanh âm cũng đều dễ nghe như vậy!
"Còn không phải sao! Ngươi xem, hôm nay Tiểu Vũ ca ngươi còn xuống giường cùng chúng ta ăn cơm nha!" Tạ thẩm thấy thân thể Tạ ca nhi chuyển biến tốt đẹp, cũng càng thêm tinh thần, diện mạo cũng đã sáng sủa hơn, chỉ cần ca nhi thân thể dưỡng tốt, chuyện của quá khứ cũng không còn là chuyện lớn nữa!
"Này có đáng gì, chỉ cần Tiểu Vũ ca ăn được, mỗi ngày ta sẽ đem đến cho ngươi!" Hứa Thanh biểu tình vội vàng muốn tặng đồ chọc cười Tạ thẩm cùng Tạ ca nhi
Đều nói có vài người nhất kiến như cố (vừa mới gặp mà giống như đã rất thân quen), dùng ở trên người Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi là thích hợp nhất.
Tạ ca nhi trước kia cùng nguyên thân không có quá nhiều tiếp xúc, cho nên chưa từng giống hôm nay cùng ngồi cạnh nhau thổ lộ chuyện trong lòng, càng tán gẫu hai người càng thấy hợp nhau, khuôn mặt tái nhợt của Tạ ca nhi cũng tăng thêm vài phần hồng hào.
"Tiểu Vũ ca, ngươi thật là đẹp mắt!" Hứa Thanh nhìn mặt Tạ ca nhi có thêm một chút nhân khí, càng cảm thấy mỹ nam tử chính là mỹ nam tử, nhìn thế nào cũng đều đẹp, liền buột miệng thốt ra.
"A,..." Tạ ca nhi thật đúng là không nghĩ tới Hứa Thanh sẽ nói thẳng ra với mình như vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngượng ngùng, nhiều năm như vậy, cũng không có người khi đối diện với mình nói lời khích lệ trắng ra như vậy, chính là, chính là năm đó đoạn thời gian Mã Phú Quý theo đuổi mình kia cũng không nói trắng ra lời nói như thế, nghĩ đến Mã Phú Quý, tươi cười trên mặt Tạ ca nhi cũng theo đó trùng xuống, một ngày phu phu trăm ngày ân nghĩa, dù sao cũng cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay......! Aizz, cũng là thân thể của mình không biết cố gắng.
Tạ thẩm vừa thấy sắc mặt Tạ ca nhi trùng xuống liền biết hắn suy nghĩ cái gì, đưa mắt ra hiệu với Hứa Thanh đang cảm thấy hối hận do mình nói sai, "Các ngươi trò chuyện tiếp đi, ta đi xem lão già nấu thuốc đã được chưa." Ca nhi nhà mình nặng tâm tư, lại hiếu thuận, có chuyện gì không vui cũng đều đặt ở trong lòng, không chịu nói ra làm mình cùng bạn già lo lắng, lại cũng không biết được hắn càng như vậy càng làm mình cùng bạn già lo lắng thêm.
Thấy Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi nói chuyện hợp nhau, Tạ thẩm trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, hy vọng ca nhi nhà mình có thể đem những chuyện chôn ở trong lòng không muốn nói ra nói cùng Hứa Thanh, cùng nhau hảo hảo tâm sự, hai người tuổi tác không kém nhau bao nhiêu, còn không phải rất thích hợp để trò chuyện a!
"Tạ thẩm bọn họ đều rất lo lắng cho ngươi, Tiểu Vũ ca, ngươi phải nhanh chóng đem thân thể dưỡng tốt." Hứa Thanh nhìn Tạ ca nhi nhẹ nhàng nói ra những điều cậu nhìn thấy được.
"Ta biết, nhưng ta lại không biết cố gắng, làm cho bọn họ lo lắng vì ta." Tạ ca nhi có chút đỏ mắt, không biết tại sao ở trước mặt Hứa Thanh, hắn lại không muốn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, mà lại muốn nói ra hết tâm sự trong lòng cho đối phương nghe.
"Làm sao có thể là lỗi do ngươi, ngươi tốt như vậy, thiện lương như vậy, ta thấy, là người Mã gia chẳng khác gì đám người lòng dạ đen tối!" Hứa Thanh nghĩ đến Tạ ca nhi tốt như vậy cư nhiên bị lấy lý do không sinh được hài tử bắt hòa ly, cậu liền một bụng tức giận!
"Ta nào có tốt giống như ngươi nói." Nhìn Hứa Thanh bộ dáng oán giận vì mình, Tạ ca nhi đột nhiên cảm thấy chuyện kia cũng không phải chuyện đặc biệt lớn nữa, nếu như cả đời này hắn đều sẽ không có hài tử, cũng chỉ có thể coi như mình cùng hài tử không có duyên phận, mà cũng bởi vì chuyện này lại hiểu rõ một người, lại còn là người đã từng bên gối, hắn cảm thấy ông trời đây là chừa cho mình một con đường sống.
Hứa Thanh thấy trong mắt Tạ ca nhi một chút ủ dột cũng đã biến mất liền biết hắn đã nghĩ thông suốt.
"Hôm nay có chút lạnh, ta đi tìm Tạ thẩm lấy chút nước ấm cho ngươi uống." Thấy chén nước trước mặt Tạ ca nhi đã không còn ấm, Hứa Thanh lập tức xung phong nhận việc, muốn vì mỹ nam phục vụ.
"Làm sao vậy?" Tạ thẩm cùng Tạ thúc đang ở phòng bếp thấy Hứa Thanh đi vào, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi.
Hứa Thanh tùy tiện vẫy vẫy tay, "Không có việc gì, chính là thấy nước của Tiểu Vũ ca có chút lạnh, ta tiến vào đổi chút nước ấm, để hắn uống cho thoải mái."
Tạ thúc vừa