Edit: Tiểu Mun
"Thoải mái, thoải mái muốn chết, tới, chúng ta lại làm thêm một lần!"
Kế tiếp đó là từng đợt âm thanh làm Hứa Thanh nghe mà mặt đỏ tai hồng, "Làm sao vậy?" Lý Trường Phong nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Thanh, cũng buông tay che lại ngoài miệng cậu.
Hứa Thanh quay đầu nhìn Lý Trường Phong, không tiếng động nói: "Chúng ta trở về đi." Lý Trường Phong nhìn đối diện, lắc đầu với Hứa Thanh, "Không được, hiện tại rời đi sẽ bị bọn họ phát hiện, ta giúp ngươi che lại lỗ tai, không nghe thấy là tốt rồi."
Hứa Thanh bất đắc dĩ, đành phải đem đầu vùi ở trước ngực Lý Trường Phong, muốn xóa tan âm thanh bị gió thổi đến bên tai.
Tiếc rằng cậu càng muốn trốn tránh, lại càng cảm thấy âm thanh này càng lớn!
Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh vùi đầu vào trong lồng ngực mình giống như đà điểu tìm chỗ trốn, nhìn hai người đang dã uyên ương kia cũng phát ra ánh mắt nguy hiểm.
Không bao lâu âm thanh bên kia liền ngừng lại, Hứa Thanh ở trong lòng thở dài, còn tưởng rằng phải mất thời gian dài chờ đợi a, còn không bằng một nửa thời gian của Trường Phong đã xong rồi.
"Mau chỉnh trang lại cho tốt."
Hứa Thanh nghe bên kia truyền đến âm thanh xột xoạt mặc quần áo, không bao lâu liền nghe được tiếng bước chân hai người rời đi, "Rốt cuộc cũng đi rồi!" Hứa Thanh đứng lên hoạt động một chút gân cốt, Lý Trường Phong cẩn thận giúp Hứa Thanh phủi phủi một ít lá cây dính trên người, "Ủy khuất ngươi."
Hứa Thanh trợn mắt, xoay người nhìn Lý Trường Phong đang không ngừng vỗ bụi cho cậu, "Nói thật, ta cũng là lần đầu tiên nhìn đến loại sự tình này a." Chính là thời gian có chút ngắn.
"Thấy đáng tiếc?"
Nhìn ánh mắt Lý Trường Phong toát ra nguy hiểm, Hứa Thanh thật sự không nói tiếp được, chỉ có thể hơi cười mỉa, "Ha ha, chúng ta còn muốn đi tìm gỗ đỏ nha, đi mau đi mau!"
Ở nơi Lý Trường Phong bọn họ vừa mới rời đi kia, một hình bóng quen thuộc liền xuất hiện ở phía sau bọn họ, đây là một trong hai người vừa mới "Biểu diễn", La Kiều, nguyên bản hắn chỉ là muốn quay trở lại nhìn xem vừa rồi có không cẩn thận lưu lại đồ vật hay không, lại không nghĩ phát hiện người không nên phát hiện.
"Đó là hai người sau núi kia a, cái người tới cửa ở rể kia thân thể cũng không tệ lắm." Bất quá, thấy được chuyện của hắn, hắn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua như vậy.
Cuối cùng Hứa Thanh bọn họ kéo một cây gỗ gõ đỏ lớn chất lượng trung đẳng về nhà, để cho Lý Trường Phong chủ động đi thu thập, Hứa Thanh đem y phục sạch sẽ của hai người đến bên bồn tắm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
"Có người ở nhà không? Ta là Tạ Vũ."
"Tiểu Vũ ca!" Hứa Thanh mở cánh cổng ra, liền thấy Tạ ca nhi thân thể đã khôi phục bảy tám phần ôm một cái gì đó trong lòng cười với cậu.
"Tới, nhìn xem có thích không?" Tạ ca nhi đem thứ ôm trong lồng ngực đưa tới trước mặt cho Hứa Thanh nhìn rõ, "Chó con!"
Hứa Thanh cao hứng thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, là một con chó con màu đen! "Thích! Cực kỳ thích! Cảm ơn Tiểu Vũ ca!" Hứa Thanh thật cẩn thận tiếp nhận chó con mới vừa mở mắt không bao lâu trong lồng ngực Tạ ca nhi, trong mắt tất cả đều là yêu thích, mèo và chó đều là động vật cậu yêu thích nhất a.
Tạ ca nhi thấy Hứa Thanh thật sự thích, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc trước hắn còn sợ Hứa Thanh không thích đâu, "Đây là nhà cách vách có chó mẹ sinh được chó con, bọn họ đem cho nhà chúng ta một con, ta nghĩ đến nhà các ngươi ở sau núi, ngày thường trong nhà không có người, chó con này nuôi lớn cũng có thể giúp các ngươi giữ nhà."
Hứa Thanh vui vẻ gật đầu liên tục, "Vẫn là Tiểu Vũ ca suy nghĩ chu đáo! Mau tiến vào đi, ta cao hứng quá đã quên mời ngươi vào cửa."
Tạ ca nhi lắc đầu, "Không cần, ta còn muốn trở về nấu cơm đây, hôm nay cha mẹ ta xuống ruộng làm việc, ta cũng không giúp được cái gì, dù sao cũng phải làm cơm thật tốt, ta đi đây, rảnh rỗi ta lại tới chơi a."
"Được, hẹn gặp lại Tiểu Vũ ca!" Hứa Thanh ôm chó con, đóng lại cổng nhà, chạy đến trước mặt Lý Trường Phong như hiến vật quý, "Trường Phong! Ngươi xem! Ngươi xem! Thật đáng yêu!"
Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh miệng cười cao hứng, lại nhìn chó con trong lồng ngực Hứa Thanh đang được cậu nhìn xuống chăm chú, có chút không hài lòng, "Để ta ôm đi, ngươi đi làm cho nó một cái ổ."
"Đúng đúng đúng! Ngươi ôm cẩn thận một chút, ta đi tìm đồ vật làm cho nó cái ổ ấm áp!" Chờ sau khi Hứa Thanh kích động rời đi.
Lý Trường Phong mới nhìn về phía chó con trong lồng ngực, vươn ngón tay thon dài chọc chọc cái mũi ướt át của nó, "Ngươi tiểu gia hỏa này, dám chiếm tiện nghi tức phụ ta!"
"Uông ô ô..
Ô ô!" Mới sinh ra không được mấy ngày đã bị chủ nhân đối đãi thô lỗ như thế chó đen con liều mạng muốn né tránh cái tay gây ác kia, ai biết càng kêu càng làm cho trên mặt Lý Trường Phong tràn ngập vui vẻ, động tác trên tay càng nhanh, càng dùng sức!
Hứa Thanh mới vừa đem ổ chó con bố trí tốt, khi trở lại đây ôm chó con, liền thấy Lý Trường Phong dùng bàn tay to gây ác, một chút cũng không lưu tình chọc chọc chó con, "Ngươi làm gì đó! Nó còn nhỏ như vậy!" Hứa Thanh vội vàng đoạt lấy chó con bị Lý Trường Phong chọc cho kêu ô ô, trừng mắt với Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong buông tay, "Ta xem nó có thể kêu hay không"
Hứa Thanh hít sâu một hơi, "Nó nhỏ như vậy, làm sao có thể kêu thành tiếng!"
Lý Trường Phong vội vàng thành thật gật đầu, "Ta đã biết, không có lần sau."
"Như vậy còn tạm đươc! Tiểu Bảo, chúng ta đi tới nhà mới của ngươi nhìn xem a!"
"Tiểu Bảo?"
Hứa Thanh đem Tiểu Bảo ôm vào trong lồng ngực nói với Lý Trường Phong, "Ta đặt tên cho nó, dễ nghe không?"
Lý Trường Phong: "..
Dễ nghe, ngươi thích là được." Vì thế chó con được gọi với một cái tên thân thiết là "Tiểu Bảo", liền trở thành thành viên nhỏ đầu tiên xuất hiện ở trong nhà này.
Thôn Cát Tường ở một căn nhà tranh cũ, một ca nhi trung niên đang cong eo quét dọn trong sân nhà, "Mẹ, để ta quét tiếp đi, ngài nghỉ ngơi một chút." Một nam nhân lớn lên lịch sự văn nhã lấy cái chổi trong tay ca nhi trung niên, tay chân nhanh nhẹn tiếp tục quét dọn.
Chu bà tử nhìn nhi tử tiếp nhận công việc trong tay mình, tiếp tục quét dọn không chút cẩu thả, trong lòng vừa là thỏa mãn vừa là buồn rầu a.
Thỏa mãn là bởi vì nhi tử Chu Văn nhà mình không những là đồng sinh, còn là một người hiếu thuận, cũng không bởi vì mình là người đọc sách mà không trợ giúp công việc trong nhà.
Buồn rầu bởi vì hài tử tốt như vậy, nhưng tuổi cũng đã hai mươi mà vẫn không có ý nghĩ thành thân, mấy ngày trước đây bà mai Hạ trong thôn tới hỏi thăm, hắn thật cao hứng, nhưng Chu Văn cố tình nói không có tâm tư kia, muốn năm nay khảo tú tài xong rồi tính tiếp!
Cha Chu làm việc trở về liền thấy nhi tử ở một bên làm việc, bạn già lại là vẻ mặt biểu tình mâu thuẫn, "Đây là làm sao vậy, biểu tình này là sao?"
Chu Văn nghe lời này, cũng ngẩng đầu nhìn mẹ mình, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, người lại suy nghĩ cái gì?"
Chu bà tử