Edit: Tiểu Mun
"Ngươi đang làm gì?"
Bỗng xuất hiện âm thanh dò hỏi đem La Kiều đang say mê với tưởng tượng của chính mình giật mình khiếp sợ, bất ngờ này liền dọa hắn chấn kinh đến quên mất mình đang ở đây nghe lén, xoay người, đôi tay chống nạnh liền muốn rống to, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn mặt người nói chuyện, nháy mắt hắn thu hồi hai tay giống như không có chuyện gì xảy ra, cả người biến thành một người ôn nhu khả ái hơn.
Lâm Phương Lương sắc mặt không tốt, cho dù là ai, bị một đôi mắt nhìn chằm chằm giống như muốn lột hết quần áo của mình thì sắc mặt đều sẽ không tốt được, đương nhiên trừ bỏ một vài người có chút sở thích đặc thù.
"Ngươi tìm người nhà này có chuyện gì sao?" Không có việc gì liền đi nhanh đi, đừng nhìn chằm chằm ta nữa! Xét thấy đây là trước cửa nhà Hứa gia, lại sợ La Kiều là khách nhân của Hứa Thanh, cho nên Lâm Phương Lương tuy rằng tâm tình không tốt cũng không có mắng ra thành tiếng.
La Kiều cũng không so đo sắc mặt Lâm Phương Lương kia, cố ý di chuyển thân thể, đem dáng đứng tự nhận là đẹp nhất chuyển qua đứng trước mắt Lâm Phương Lương.
"Ta ở Hứa gia đặt làm một cái đồ vật, hôm nay rảnh rỗi đến xem trong nhà có người không."
Người này vừa thấy liền biết không phải hán tử trong thôn, nếu hắn đoán không sai, người này chính là người lúc trước trong thôn nhắc tới Lâm tiểu đại phu, hỗ trợ cày bừa vụ xuân cho Tạ gia cùng Hứa gia, đây chính là khối thịt mỡ! Không nghĩ tới hôm nay hắn lại gặp được.
Lâm Phương Lương lớn lên ở trấn trên, tầm mắt tự nhiên cũng hiểu biết rất nhiều, vừa thấy đức hạnh này của La Kiều, trong mắt khinh thường càng thêm dày đặc, nếu là hắn không có nhìn lầm, ca nhi này vành tai đã xuyên lỗ tai, là đã thành thân rồi đi, cư nhiên trắng trợn táo bạo bày ra dáng vẻ thông đồng người như vậy, thật là không biết liêm sỉ!
Lâm Phương Lương không để ý tới lời nói của La Kiều, trực tiếp nghiêng người bước qua hắn, chuẩn bị gõ cửa, nào biết tay mới vừa giơ lên còn chưa kịp gõ xuống, cánh cổng này liền mở ra, "Ngươi là?" Mở cửa chính là một vị ca nhi thanh tú tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, giữa mi tâm có một nốt ruồi son tươi đẹp đoạt người, càng làm tăng thêm một phần tuấn tú.
Lâm Phương Lương lui về phía sau vài bước, một lần nữa nghiêm túc nhìn bộ dáng phòng ốc, đúng mà, đúng là Hứa gia không sai a, hắn lần trước chính là ở chỗ này ngây người mấy ngày, nhưng tại sao mở cửa lại là tiểu ca nhi lạ mặt như vậy đây.
"Nhị tẩu! Có người tìm!"
Lý tiểu ca nhi là nghe được ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện mới chạy tới mở cửa, hắn còn tưởng rằng chính là nhị ca mình trở lại, kết quả là hai người không quen biết.
Lâm Phương Lương vừa nghe Lý tiểu ca nhi kêu Hứa Thanh là nhị tẩu, cũng liền rõ ràng thân phận người trước mắt, "Ngươi là tiểu đệ ca nhi của Lý nhị ca đi, ta kêu Lâm Phương Lương, là một huynh đệ tốt của hắn."
Huynh đệ tốt của nhị ca? Lý tiểu ca nhi cũng chỉ biết trong thôn Trần Khải cùng nhị ca hắn có mối quan hệ khá tốt.
"Nhị tẩu!" Lý tiểu ca nhi nghiêng người để Hứa Thanh đi ra.
Hứa Thanh trực tiếp xem nhẹ La Kiều đứng một bên sắc mặt đã cứng đờ, cười nhạt mời Lâm Phương Lương vào cửa trước, "Hắn nói không sai, cho nên ấn theo cách gọi, ngươi phải gọi một tiếng Lâm đại ca."
Lý tiểu ca nhi là người khôn khéo, không cần Hứa Thanh nhắc nhở thêm, lập tức liền từ những lời này hiểu rõ hai ngoài cửa ai là người thật sự được hoan nghênh, ai là người không mời mà đến.
"Lâm đại ca vào đi, ta rót cho ngươi chén trà lạnh."
"Vậy phiền toái ngươi." Chờ Lý tiểu ca nhi bọn họ tiến vào nhà xong, Hứa Thanh mới dùng biểu tình Nguyên lai ngươi cũng ở chỗ này nhìn La Kiều, "Thật là không chú ý kỹ, vừa rồi ánh mắt không nhìn rõ mọi thứ, làm sao lại không nhìn thấy còn có người ở đây a!"
La Kiều tức giận đến muốn nổ tung phổi! Một đám người này đều coi hắn là không khí sao? Hơn nữa hắn vạn lần không ngờ, Hứa Thanh thế nhưng là cùng một ca nhi ở cùng nhau!
"Không sao!" Nghe La Kiều nghiến răng nghiến lợi nói, Hứa Thanh quả thật không quá vừa lòng, "Trường Phong không ở nhà, đồ vật của ngươi chúng ta làm tốt sẽ đưa tới cửa cho ngươi, đến lúc đó mọi việc có chỗ nào không hài lòng, chúng ta đều có thể lại lần nữa cải tiến."
La Kiều vài lần há mồm còn không kịp phát ra tiếng, đã bị Hứa Thanh liên tục nói đánh gãy không ngừng.
Điều này làm cho hắn nguyên bản đã bị tức đến thở không được, trong lòng lại hung hăng dội xuống một chậu nước nóng!
"Ngươi xem nhà ta cũng có khách nhân, cũng không có thời gian tiếp đón ngươi, thật là ngượng ngùng, bất quá ngươi giống người tri kỷ như vậy, nhất định có thể hiểu được khó xử của ta! Lần sau nhất định chiêu đãi ngươi thật tốt! Hẹn gặp lại!" Nói xong Hứa Thanh liền nhẹ nhàng đóng lại cổng trước mặt La Kiều đã tức giận đến trợn trắng mắt.
"Hứa Thanh! Chuyện này La Kiều ta sẽ nhớ kỹ!"
La Kiều hung hăng phun ra hai ngụm nước miếng trước cổng Hứa gia, vung tay áo nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Hứa Thanh dựa vào bên trong cánh cổng, nghe tiếng bước chân rời đi bên ngoài cổng, gợi lên một mạt tươi cười đắc ý, cho ngươi thấy sự lợi hại của ta, đồ âm hồn bất tán!
Thân thể Tạ ca nhi đã rất tốt, hiện giờ chỉ cần không phải việc quá nặng của nhà nông, hắn đều có thể hỗ trợ, hôm nay trong nhà không còn đồ ăn, hắn mới từ trong ruộng hái chút rau, trở về chuẩn bị làm cơm trưa.
La Kiều nhịn một bụng khí trở lại trong thôn, vừa lúc gặp Tạ ca nhi đi hái rau về, nhìn người này ngày xưa ở trong thôn là ca nhi được hoan nghênh nhất bây giờ lại bị hòa ly trở về nhà, La Kiều cũng không có cảm giác gì lớn, với hắn mà nói tự mình hưởng thụ lạc thú mới là quan trọng nhất.
"Đây là làm sao vậy, ai chọc ngươi sinh khí sao?"
Đều là người một thôn, hơn nữa Tạ ca nhi làm người xử sự thích đáng, không khiến cho người khác cảm thấy phản cảm khó chịu, ngay cả La Kiều đang tức giận muốn chết nghe được âm thanh ôn nhuận của Tạ ca nhi, cộng thêm khuôn mặt kia thật tuấn tú, hỏa khí bất