Edit: Tiểu Mun
Chỉ thấy trong lùm cây cách Hứa Thanh không xa có một con thỏ trắng mập mạp... ách... vì sống trong rừng quá lâu rồi nên bộ lông màu trắng đã biến thành màu xám.
Bất quá việc này cũng không quan trọng lắm, trong mắt của Hứa Thanh bây giờ chỉ còn tồn tại hình ảnh nồi thỏ kho tàu, thỏ xào ớt, thỏ hầm... chờ bắt được thỏ sẽ làm một món ngon mĩ vị.
"Ực...!" Nghĩ tới những món ăn mỹ vị, Hứa Thanh không tự chủ nuốt nuốt nước miếng.
"Thỏ kho tàu, ta tới đây."
Hứa Thanh lặng lẽ lấy ra bộ cung tên mà năm đó cha Hứa để lại, kéo cung, ngắm ngay con thỏ xám mập mạp đang vô tư ăn.
Phập!!!
Ha hả!!! Hứa Thanh vui sướng chạy lên, con thỏ béo mập đã chết thẳng cẳng, hài lòng nhấc thỏ lên quơ quơ ước lượng.
"Thật mập! thỏ này nặng ít nhất cũng hơn 4 cân, vừa lúc tối nay có thể đem cho Tạ gia một nửa nếm thử món mới."
Tiện tay ném thỏ vào không gian, Hứa Thanh cũng không vội về nhà, cậu ngồi xuống xem xét cái thứ mà con thỏ hồi nãy đã ăn, thứ này nó có thể ăn nên khẳng định sẽ không có độc, nói không chừng còn có thể đem đến một kinh hỉ.
"Hả!!! Đây chẳng phải là lá của cây nhân sâm ư?!"
Quả nhiên trong một đống lá con thỏ lưu lại có một mẩu lá Hứa Thanh quen mắt, cậu đưa lên mũi ngửi thử, "Không sai! Là lá nhân sâm! Hahaha may mắn hồi trước ta học ngành phân loại sinh vật, bằng không lại bỏ qua một bảo bối rồi."
Sau một hồi tìm kiếm, Hứa Thanh cuối cùng cũng tìm được bụi lá nhân sâm bị thỏ gặm nham nhở cách đó không xa, nhân sâm rừng là một loại thuốc quý, rất có giá trị, được coi là thần dược, lại rất quý hiếm. Bụi nhân sâm này vẫn chưa được 50 năm nhưng có thể gặp được đã là cơ duyên rất lớn.
Thật cẩn thận đào nhân sâm lên, tiện tay hái một cái lá lớn gói kỹ lại xong mới đưa vào trong không gian, đây chính bạc đó nha nên phải cẩn thận. Cầm cung tên dưới đất lên, Hứa Thanh tâm trạng sung sướng tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này mới chỉ là bên ngoài rìa núi, cũng chính là nơi mà cha Hứa trước đây thường xuyên tới săn thú, xem ra cha Hứa vẫn chưa từng đi vào sâu trong núi đâu.
Càng tiến về phía trước càng có nhiều giống cây khác nhau, niên đại cũng càng lớn, cỏ dại trên đường rất nhiều lại mọc cao tới ngang eo của Hứa Thanh, điều này cũng chứng minh cho việc cực ít người đi vào trong núi. Hơi khó để di chuyển nên Hứa Thanh chỉ có thể chặt một cành cây để dò đường.
"Ân! Mùi vị này...? "Hứa Thanh dừng chân, ngửi thấy trong không khí lan toả một mùi tê tê hơi quái, cậu nhất thời nhớ không ra đây là mùi gì nên đi theo mùi hương rồi nhìn thấy một gốc cây
"Đây là cây hoa tiêu a!!! "
Hứa Thanh cảm nhận được ánh hào quang lấp lánh của cái cây này chiếu tới hai mắt cậu sáng bừng! Có trời biết mỗi ngày chỉ được ăn thức ăn nêm mỗi muối đối với một người có khẩu vị cao có bao nhiêu khó chịu.
Hoa tiêu chính là thứ nấu ăn có vị rất tốt!
Hứa Thanh kích động tới nỗi tay chân không biết phải làm sao, đi vòng quanh cây tiêu mấy vòng. Làm sao để mang cái cây này đi giờ? Đào lên? Nghĩ một hồi vẫn là không được, cây này đã mọc nhiều năm rồi, quá lớn.
"Di! đây là cây tiêu con?" Nội tâm Hứa Thanh đang tràn đầy tiếc nuối thì cảm thấy có gì đó vướng vào vạt áo, vừa xoay người lại để nhìn là cái gì thì nhìn thấy mấy cây tiêu con cách cây tiêu lớn không xa. Mấy cây tiêu này so với cái cây tiêu lớn kia thì bé hơn nhiều, cây nhỏ nhất chỉ cao bằng bắp đùi của Hứa Thanh, vướng vào đồ của cậu cũng chính là cây này.
Hứa Thanh vui cười hớn hở, trước tiên cậu hái hết toàn bộ mấy chùm tiêu trên cây tiêu già ném vào trong không gian, chỉ để lại cây tiêu già trụi lủi lay lắt trong gió. Hái xong cậu lấy cuốc trong không gian ra, trái đào phải đào, bưng hết mấy cây tiêu con vào không gian, đặt lại cuốc vào không gian, xong xuôi cậu ngẩng đầu nhìn trời.
Trời đã dần tối, trong nhà còn có heo con chờ ăn, hơn nữa thu hoạch hôm nay cũng rất thoả mãn bèn dẹp đường hồi phủ.
Lúc sắp ra khỏi núi cậu lấy giỏ cùng lưỡi hái trong không gian ra, cắt một ít cỏ nằm trên đoạn đường xuống núi cho heo ăn. Heo không có đồ ăn thì sẽ đói bụng, mà đói bụng thì heo sẽ gầy, heo mà gầy thì cuối năm cậu sẽ không có một con heo béo nhiều thịt để ăn Tết! Đây là vấn đề phi thường nghiêm trọng!
Chờ tới lúc cậu về tới nhà thì heo đã đói đến kêu 'éc éc'. Cho heo ăn xong đại khái cũng đã 7 giờ tối, trời còn mờ mờ sáng, vẫn thấy rõ được đường đi, cậu nên sớm một chút đưa thịt thỏ qua cho Tạ gia.
Vì thế Hứa Thanh lấy thỏ từ trong không gian ra, thuần thục lột da, xử lý nội tạng. Ở mạt thế, khi chưa thức tỉnh dị năng, việc giặt đồ nấu cơm trong đội đều do cậu làm, nếu không phải vì tay nghề nấu ăn ngon thì cậu cũng sẽ không được giữ lại trong đội.
Hơn mười phút sau, Hứa Thanh dùng rổ đựng rau đem nửa bên của con thỏ xếp gọn vào, đậy lên thêm một cái nắp, khoá cổng lại rồi đi về hướng trong thôn.
Lúc này sắc trời đã tối, những người làm