Edit: Tiểu Mun (Mun1911)
"Ách, không có việc gì, ngủ đi, ngủ đi." Nghe Hứa Thanh nói như vậy, đầu óc Lý Trường Phong bất giác thông suốt, chuyện này đối với hán tử mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, vẫn là không nói thì tốt hơn.
Hứa Thanh: "..
Ngươi tỉnh dậy cho ta, tỉnh dậy!" Có thể nói một nửa như vậy rồi dừng lại được sao?
Lý Trường Phong: "Zzzzzzzzz.."
Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong đưa lưng về phía cậu, thở phào nhẹ nhõm, không tức giận, không tức giận, tức giận vì chuyện kỳ ba này quả thực chính là có lỗi với bản thân mình! Nghĩ như vậy Hứa Thanh liền thu thập tâm tình, đắp lại chăn nhỏ cho Đoàn Đoàn đang ngủ ngon lành xong mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau khi Hứa Thanh đã ngủ, một đôi cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực liền ôm cậu vào lồng ngực dày rộng của mình, Hứa Thanh nhúc nhích, tìm được tư thế thoải mái mới ngừng nhúc nhích.
Ngày hôm sau rời giường Hứa Thanh cũng quên chuyện này, Lý Trường Phong thấy cậu không nhắc tới chuyện đêm qua, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, làm việc cũng càng ra sức, khiến Hứa Thanh cho rằng Lý Trường Phong uống dược gì đó nên tinh thần mới hưng phấn như vậy.
"Lão nhị."
Lý Trường Phong mới từ ngoài ruộng trở về, liền thấy dưới ánh mặt trời chói chang, Lý lão đại mồ hôi đầy đầu do dự đứng ở trước cổng, Hứa Thanh mang theo Đoàn Đoàn đến sau núi cắt cỏ heo, cũng không có ai ở nhà.
"Uống ngụm trà lạnh."
Lý Trường Phong dẫn Lý lão đại vào nhà, rót cho hắn một ly trà lạnh.
Lý Lão Đại tiếp nhận trà lạnh, uống ba ngụm đã uống cạn, vì tiết kiệm chút tiền hắn đi bộ đến đây, thời tiết lại nắng nóng, cũng không ai chịu nổi nóng bức như thế này.
Lý Trường Phong thấy Lý lão đại uống hết, liền rót đầy chén cho hắn.
"Thời tiết nắng to như vậy, cũng không biết chọn thời điểm mát mẻ một chút hãy ra ngoài."
Lý lão đại nghe lời nói oán giận nhưng lại chứa quan tâm của Lý Trường Phong, sờ sờ đầu cười ngẩn ngơ rồi nói: "Còn không phải là do ta muốn tới đây sớm một chút sao." Lý Trường Phong vỗ vỗ ống quần dính bùn, ngồi xuống ghế nhìn Lý lão đại.
"Ngươi tới đây để nói về chuyện phân gia sao?"
Sắc mặt Lý lão đại hơi đỏ lên, xoa xoa đôi tay đầy vết chai sạn, nghĩ đến việc tức phụ nhi nhà mình giao phó.
Hắn cắn chặt răng nhìn Lý Trường Phong rồi nói: "Đúng vậy, chúng ta, muốn phân gia."
"Lão tam đồng ý phân gia?" Lý Trường Phong hiểu nhầm chúng ta trong lời của Lý lão đại là nói hắn và Lý lão tam.
Lý lão đại vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, là ta và đại tẩu ngươi."
Lý Trường Phong vừa nghe lời này, trong lòng cũng hiểu rõ, tám phần là ngày đó đại ca bị lời cha mẹ nói khiến cho dao động ý niệm muốn phân gia, đại tẩu sợ chuyện này không thành, vì thế liền kêu đại ca tới tìm mình.
"Việc này nếu ngươi không nói với ta ta cũng sẽ đi tìm ngươi, dù sao ta cũng đồng ý chuyện ngươi phân gia." Lý Trường Phong chậm rãi nói ra lời này, Lý lão đại nghe xong trong mắt tất cả đều là rối rắm, khó hiểu, còn có giãy giụa và hoang mang, ở trong lòng hắn, lời nói của cha mẹ là tất cả, bọn họ nuôi hắn lớn lên, cho hắn thành thân sinh con, tới bây giờ hắn lại nghĩ đến chuyện phân gia, điều này có phải quá bất hiếu hay không?
Lý Trường Phong nhìn biểu tình Lý lão đại, đương nhiên biết đại ca đang suy nghĩ cái gì, đại ca chính là quá hàm hậu, quá lương thiện, thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, một khi cho rằng chuyện đó đúng, liền sẽ luôn cảm thấy chuyện đó là đúng, không bao giờ nghĩ đến khía cạnh khác.
"Đại ca, không phải ta nói, nhiều năm như vậy, ngươi vì cái nhà này làm cũng đủ rồi, nhưng ngươi nhìn xem, đại tẩu còn có hai chất nhi, bọn họ thì sao?"
Lý lão đại nghe xong khó hiểu hỏi: "Bọn họ? Bọn họ làm sao?"
"Đại tẩu một người có thể nói là làm việc của hai người, đều có thể làm việc như một hán tử, còn hai chất nhi, Đại Ngưu mới bao nhiêu tuổi? Tuy rằng cũng coi như là tiểu tử choai choai, nhưng ở nhà làm nhiều việc cũng có thể so bằng lão tam, tiểu chất nhi kia liền càng không cần phải nói, mặc một bộ quần áo cũng có thể mặc nửa năm, ngươi lại nhìn hài tử nhà lão tam đi, không phải ta nói hắn, người sáng suốt vừa thấy liền biết là chuyện như thế nào, ngươi lại không có một chút cảm giác nào sao?"
Lý lão đại ngẩn người, trong mắt có chút giãy giụa và không tán đồng, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: "Hắn là đệ đệ ta."
"Hừ, Đại Ngưu bọn họ cùng là chất nhi của hắn!"
Lý Trường Phong một chút tình cảm cũng không lưu lại mà nói.
"Tức phụ nhi hắn mang thai chính là người, đại tẩu mang thai thì không phải người? Ta nhớ rõ thời điểm đại tẩu hoài thai Đại Ngưu, tới khi sắp sinh vẫn còn ở bên ngoài làm việc, hơn nữa." Lý Trường Phong nhìn Lý lão đại, trầm thấp nói: "Ngươi đã quên, đứa bé trước khi đại tẩu sinh Đại Ngưu vì sao lại không còn sao?"
Lý lão đại nghe Lý Trường Phong nhắc tới đứa bé kia, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt lại, hắn làm sao có thể quên, đứa bé kia, chính là bởi vì lão tam nói hắn đọc sách cần đọc vào buổi tối mới có thể nhớ tốt hơn, cho nên mẹ liền đem tất cả đèn dầu trong nhà đưa đến trong phòng lão tam, tức phụ nhi mình ôm bụng to rời giường, trong phòng không có đèn dầu, nhìn không rõ lắm nên mới bị vấp chân, hài tử trong bụng được bốn tháng liền không còn.
Hứa Thanh cõng sọt cỏ heo trên lưng, ôm Đoàn Đoàn trở về Lý lão đại đã đi rồi, Lý Trường Phong cũng không nhắc đến, Hứa Thanh cũng không biết Lý lão đại đã tới.
"Kêu ngươi ở nhà ngươi không nghe, mang theo Đoàn Đoàn, lại cõng một đống cỏ heo như vậy, ngươi cũng thật giỏi!" Lý Trường Phong vội vàng tiếp nhận Đoàn Đoàn đặt qua một bên, lại giúp đỡ Hứa Thanh bỏ sọt xuống.
"Đợi ở nhà cũng không thành vấn đề, huống hồ chỗ kia nhiều cây cối, bên cạnh lại có nước, cũng không nóng, nếu không ta làm sao dám đem Đoàn Đoàn đến đó." Hứa Thanh xoa xoa bả vai, lắc lắc cánh tay, lâu rồi không cõng đồ nặng như vậy trên lưng, thân thể có chút cứng ngắc.
Lý Trường Phong lấy sương sáo dưới giếng lên, múc một chén cho Hứa Thanh, "Vậy ngươi cũng nên nói với ta một