“Chào các cháu.
” Nghe giọng nói hoạt bát của hai đứa trẻ, đáy mắt Biên Duyên đều là ý cười.
“An An cũng nên chào mọi người, đây là dì Hạ, bên trái là anh Dương Húc, bên phải là anh Dương Quang.
” Biên Duyên đáp lại hai đứa trẻ xong bắt đầu dạy An An chào hỏi, nhưng đây là lần đầu tiên đứa trẻ chào hỏi người lạ, vì vậy giọng nói hơi yếu đuối.
“An An hơi ngượng ngùng, sau này làm phiền hai anh trai rồi.
” Đối diện với con, trong mắt Biên Duyên đều là sự dịu dàng, hôm nay đã có thể ra ngoài chào hỏi, sau này cô sẽ dần dần khiến đứa trẻ trở nên hoạt bát hơn.
“Bọn cháu là anh trai, sau này sẽ chăm sóc cho em An An.
” Tăng Dương Húc nhìn An An trong lòng dì Biên thấp hơn cậu bé nửa cái đầu vỗ ngực nói.
“Đúng vậy.
” Tăng Dương Quang nhỏ tuổi hơn cũng gật mạnh đầu theo lời nói của anh trai.
“An An, con xem các anh trai đều rất thích con, vì vậy con có bằng lòng chia sẻ đồ xếp gỗ cho các anh trai cùng chơi không?” Nhìn hai đứa trẻ, Biên Duyên hỏi An An ở trong lòng, lúc ở trong xe thực ra cậu bé rất muốn chơi với các bạn nhỏ đúng không.
“Vâng.
” An An nhìn hai anh trai lớn trước mặt, tay nắm chặt hộp xếp gỗ trong lòng rồi gật đầu.
“Con đi chơi với các anh trai đi, mẹ ở đây chờ con.
” Thấy đáy mắt