“Hôm nay còn chưa treo biển món ăn, anh không sợ không ngon sao?” Nhận lấy túi, Biên Duyên đổ tinh hạch vào trong thùng thu tiền ở bên cạnh rồi vừa trả túi vừa trêu chọc.
“Tài nghệ nấu nướng của bà chủ, tôi không có gì phải lo lắng.
” Ông chủ nghe xong cười, hôm qua mấy người tiểu Huy trở về ăn xong tán thưởng không ngớt lời với tài nghệ của bà chủ, vì vậy ông ấy mới đến đặt trước.
“Nếu đã tin tưởng tôi như vậy thì sao tôi có thể khiến anh thất vọng được chứ, mười lăm suất, trưa qua nhận.
” Biên Duyên cười cong mắt, xem ra trong nhà ông chủ này có mấy tiến hóa giả, số lượng đặt một lần không hề ít.
“Được, trưa nay qua lấy, nhớ phải để lại cho tôi nhé.
”Nghe thấy lời khẳng định chắc chắn, ông chủ mới bước nhanh về sạp hàng của mình, dù sao vì đồ ăn ông ấy còn chưa cả bày sạp.
“Bà chủ, tôi cũng đặt trước năm suất.
”“Tôi ba suất.
”“Tôi hai suất.
”Sau đó người xung quanh vội vàng vây lại, nghĩ đến số lượng hôm qua bà chủ bán, bọn họ chỉ sợ chậm sẽ không đặt được, vì vậy giọng người này to hơn người khác.
“Được, trưa đến lấy.
” Biên Duyên vừa thu tiền vừa bảo hệ thống giúp cô ghi lại khuôn mặt và số lượng đặt, nếu không nhiều người như vậy sẽ loạn.
“Hôm nay mọi người đợi lâu, không nhận đơn cũng có lỗi với mọi người, nhưng mà từ ngày mai