“Đúng vậy, chính là con trai nhà chị gái tôi, tiến hóa giả tốc độ cấp hai, Kiều Tây.
” Anh Dương tự hào nói như kiểu đứa trẻ đó là ông ấy vậy.
“Đúng là cháu ngoại trai, Kiều Tây thật giống anh Dương, trượng nghĩa.
” Nghe xong đáy mắt Biên Duyên xẹt qua một tia ánh sáng tối tăm.
Kiểu Tây này vừa hay là người trong nguyên tác cứu mẹ con nguyên chủ, đồng thời là một trong những ân nhân cứu mạng đưa hai người về thành tây, chỉ là bây giờ cô vẫn còn một điều chưa rõ lắm chính là người thành tây như cậu ta vì sao lại đưa hai mẹ con họ về thành đông, mà lần này bọn họ sao lại bỏ lỡ mẹ con hai người đụng trúng đoàn nhân vật chính.
“Con cháu nhà tôi đều giống tôi, thông minh gan lớn còn trượng nghĩa dũng cảm, quan trọng nhất là biết nắm lấy cơ hội.
” Nói đến đây anh Dương trầm mặt gật đầu, lời này nói đến mức bản thân ông ấy cũng sắp tin là thật.
“Nhà các anh bây giờ có một người được vào Chấp Băng, sau này tốt hơn đừng có quên chúng tôi đấy.
” Anh béo ở bên cạnh vỗ vai anh Dương trịnh trọng nói, đừng thấy Chấp Băng chỉ là một đoàn lính đánh thuê, thành viên đều là nhân tài lớp lớp, là đoàn lính đánh thuê số một số hai được người ta khen ngợi ở khu Tây không khác gì Liệt Hỏa.
Cháu trai của Dương Địa