Đây là nhờ công tinh hạch trong tay cô, mệt rồi vứt tinh hạch vào hệ thống chuyển hóa năng lượng là có thể giúp mình giải tỏa mệt mỏi.
Lúc đến bữa trưa, Biên Duyên bê đồ ăn xuống xe nhân lúc chưa bận rộn giải quyết bữa trưa.
“Thu Ca, chị qua ăn cơm trưa đi.
” Lúc Thu Ca bận rộn Biên Duyên bày đồ ăn lên bàn bên cạnh, Thu Ca giúp cô trông con là tình nghĩa, cô cũng thể cho nó là điều đương nhiên, vì vậy làm bữa trưa mọi người cùng ăn đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là thêm chút đồ ăn thôi.
“Sao thế được, em ăn cơm với An An đi, chốc nữa chị nấu.
” Thu Ca nhìn Biên Duyên bày đồ ăn ra vội vàng xua tay với cô.
“Đều là hàng xóm, một bữa cơm còn khách sáo vậy sau này sao em dám nhờ chị giúp trông An An chứ.
” Biên Duyên nhìn Thu Ca, trong mắt đều là ý cô ấy không đồng ý sau này cô cũng không dám nhờ cô ấy trông con hộ.
“Được rồi, chị xong mũi này sẽ qua.
” Nhìn vẻ mặt của Biên Duyên, Thu Ca đột nhiên cười thành tiếng, là do cô ấy nghĩ quá nhiều.
“Được, vậy mới đúng, chúng ta đều là hàng xóm, không cần khách sáo như vậy.
” Biên Duyên cười bắt đầu xới cơm.
Thu Ca cũng giống như cô ấy nói, sau khi kết thúc mũi kim thì đi đến, nhìn dáng vẻ con ăn đến vui vẻ, ý cười trong mắt càng nhiều hơn.
“Thu Ca, sau