Sống trong trời đất có vô số sinh linh, từ rất lâu rất lâu trước kia, cỏ cây có thể biến hình, con người có thể tu tiên.
Chỉ là, bỗng nhiên có một ngày đường lên trời sụp đổ, thế là con người và yêu tinh (yêu tộc) cũng đều có tuổi thọ, các gia tộc tu tiên cũng từ từ hóa thành các phe phái trong giới huyền học, mà yêu tộc cũng dần dần khó có thể biến hình.
Linh khí càng ngày càng ít, huyền học cũng bắt đầu sa sút, mà một vài yêu tộc còn sót lại cũng nhận ra kết cục của mình.
Nhưng con người và yêu tộc vẫn có chỗ khác nhau, con người sau khi chết có thể xuống âm phủ luân hồi, nhưng yêu tộc thì không được. Bọn họ là yêu tinh do trời đất tạo thành, vốn là từ nơi hoang vu mà tới, vậy sau khi chết cũng chỉ có thể trở về với cát bụi.
Khi tất cả yêu tộc đều đang cam chịu số kiếp của mình, thì đạo trời (Thiên Đạo) rơi xuống một đường sống.
một tin tức nhưng liên quan đến tương lai của yêu tộc lập tức lan rộng trong đầu từng cá nhân còn sống sót trong yêu tộc.
[Từ hôm nay về sau, thế gian sẽ không còn yêu tộc có thể biến hình, mà những yêu tinh đã biến hình sẽ có hai lựa chọn. một là, duy trì năng lực của yêu tộc, sống đến khi năng lực hao mòn hết thì quay trở về cát bụi. Hai là, lên đỉnh Côn Lôn, làm tan hết yêu lực, trở thành con người.]
Mà cây hoa nhỏ Tiểu Hoa Miêu chính là được sinh ra trong thời kì đặc biệt này, là yêu tinh cuối cùng trong yêu tộc.
Tiểu Hoa Miêu nguyên là một gốc cây cỏ nguyệt linh, hoa nở giống như hoa lan, bông hoa màu trắng, hương thơm say lòng người. Cỏ nguyệt linh chỉ có thể trưởng thành dưới ánh trăng, hấp thu linh khí của ánh trăng nhiều hơn so với linh khí thông thường có trong trời đất. Cho nên trong giai đoạn linh khí dần dần trở nên thiếu thốn, bộ tộc Nguyệt Linh vẫn là một trong số ít yêu tộc vẫn có thể tạo thành đời sau.
Bạch Ngữ là trưởng lão của tộc Nguyệt Linh, bà có trách nhiệm quan tâm chăm sóc hết các thế hệ sau của tộc Nguyệt Linh, Tiểu Hoa Miêu là đứa bé nhỏ nhất, Bạch Ngữ tính toán thời gian biến hình của Tiểu Hoa Miêu, chắc còn phải hai năm nữa thì Tiểu Hoa Miêu mới đến thời kì biến hình. Nhưng lúc này Thiên Đạo lại giáng xuống ý chỉ này buộc yêu tộc phải lựa chọn.
Cỏ Nguyệt Linh rất đặc biệt, trước thời kì biến hình không được tùy ý di chuyển, có lẽ ở thời kì xa xưa, tổ tiên cỏ Nguyệt Linh có phương pháp di chuyển, nhưng bây giờ tộc Nguyệt Linh không có năng lực di chuyển một gốc cỏ Nguyệt Linh chưa biến hình. Nếu di chuyển, cỏ Nguyệt Linh sẽ giống như đứa bé rời khỏi tử cung người mẹ, từ từ héo úa mà chết đi.
Nếu chưa biến hình mà chết đi, thì Tiểu Hoa Miêu chỉ có thể trở về với cát bụi mà thôi.
Nhưng để Tiểu Hoa Miêu ở lại thung lũng này, cho dù biến hình thành công, Tiểu Hoa Miêu cũng đã bỏ lỡ thời gian lên núi Côn Lôn, kết quả con bé vẫn phải trở về với cát bụi.
Nên, kết cục giống nhau, vì sao không để con bé lớn lên, nhìn thế giới bên ngoài một cái rồi mới đi.
Tiểu Hoa Miêu lớn lên trong rừng rậm nơi thung lũng, dưới một sườn núi, tuy bên sườn núi có một thôn làng nhỏ, nhưng người trong thôn này chưa bao giờ đi đến khu vực vách núi này cho nên ở đây là một nơi vô cùng an toàn. Nhưng trước khi Bạch Ngữ rời đi, bà vẫn bố trí một trận pháp.
Bà ngồi xổm xuống đất, nhẹ nói với cây non xanh biếc “Ta phải đi rồi.”
Tiểu Hoa Miêu rung rung cành lá.
“Con ngoan ngoãn đợi ở đây, khi nào con biến hình xong sẽ có người đến đây đón con.” Trước đó, Bạch Ngữ đã phái linh hạc (con chim hạc) đến liên hệ với bạn tốt là con người của bà, Linh Tê chân nhân, nhờ bà chờ đến thời gian khi Tiểu Hoa Miêu biến hình thì đến mang con bé đi, để con bé tự do sống trong thế giới con người một đời này.
Tiểu Hoa Miêu lại rung rung cành lá lần nữa.
Bạch Ngữ cảm nhận sự quyến luyến của Tiểu Hoa Miêu, không mắt cũng lộ ra vẻ bịn rịn, bà lấy tay vỗ vỗ lá nhỏ, kiên nhẫn an ủi cô bé.
Đúng lúc này, trên trời bỗng rơi xuống một cậu nhóc.
“Ai da, đau chết mất thôi.” Khi cậu nhóc té từ vách núi xuống đã bị kết giới mà Bạch Ngữ bố trí ôm lấy, sau đó xuyên qua kết giới té vào thung lũng. Vì vậy cậu nhóc năm tuổi, chỉ bị té ê mông mà thôi.
“Cháu là con nhà ai?” Bạch Ngữ và Tiểu Hoa Miêu kinh ngạc nhìn cậu nhóc
“Bà … bà là hồ ly tinh sao?” Cậu nhóc chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy.
Bạch Ngữ cười dịu dàng “Hồ ly tinh đã được đổi tên từ lâu rồi mà, bây giờ gọi là hồ tiên.”
“Bà là thần tiên sao?” Cậu nhóc mở to mắt kinh ngạc.
Bạch Ngữ thấy cậu nhóc này tuy quần áo gai thô sơ, đầy mảnh vá nhưng nhìn rất đáng yêu. Bà ngẩng đầu nhìn vị trí cậu nhóc vừa rơi xuống, nơi đó kết giới đang từ từ kết dính lại, cậu nhóc này chỉ xuyên qua kết giới mà thôi, ấy vậy mà còn hấp thu linh khí bên trong kết giới nữa nha.
“Cháu là đứa nhỏ sống trong thôn kia sao?” Bạch Ngữ hỏi.
“Dạ, nhà cháu ở thôn Đại Mộc.” Cậu nhóc nghiêm túc trả lời.
“đã khuya rồi, sao cháu còn lang thang ở đây?”
“Cháu.. cháu đói bụng, định đi hái trái cây về ăn, kết quả không cẩn thận nên bị té xuống đây.” Tuy cậu nhóc còn nhỏ nhưng lời nói trật tự, rõ ràng.
Tình cờ vậy? Nếu không phải hôm nay bà chợt có ý nghĩ bố trí kết giới thì lúc cậu nhóc này ngã xuống đã gặp nguy hiểm rồi.
“Cháu tên gì?” Bạch Ngữ do dự một chút rồi hỏi.
“Cẩu Oa Từ ạ.” (con chó nhỏ) Cậu nhóc nhớ tên mình rất rõ
“Cẩu Oa Tử?” Bạch Ngữ cũng không trêu cậu nhóc vì cái tên xấu, bà đã sống đến chừng này rồi, gặp rất nhiều cái tên kì cục, so với mấy cái tên ngưu phẩn (cứt trâu), cẩu đản (trứng chó) thì tên này cũng coi là dễ nghe.
“Cháu có thể xuống được thung lũng này, coi như là ta cùng cháu có duyên.” Bạch Ngữ nhìn nhìn phía sau Tiểu Hoa Miêu, rồi nhẹ giọng nói “Cháu có thể bằng lòng giúp ta một chuyện không?”
“Chuyện gì ạ?” Tuy Cẩu Oa Tử còn nhỏ nhưng cũng không phải là đứa gặp chuyện gì cũng đồng ý.
“Cháu giúp ta tưới nước cho cây hoa này nhé.” Bạch Ngữ chỉ vào Tiểu Hoa Miêu nói “Ta phải rời đi một khoảng thời gian, không thể tưới nước cho cây, nên có thể phiền cháu mỗi tối đến đây tưới nước cho cây hoa này không?”
“Hoa cũng phải tưới nước sao ạ?” Cẩu Oa Tử sống trong núi từ nhỏ, cây hoa ở đây đều tự mình lớn lên, chẳng cần ai phải tưới tắm cả.
“Vì cây hoa này còn nhỏ yếu quá, bé cần phải có người tưới nước cho bé, nếu không thì rất lâu bé mới nở hoa được.” Bạch Ngữ kiên nhẫn giải thích.
“Dạ, được rồi.” Cẩu Oa Tử là một đứa bé hiền lành, hơn nữa còn là một người rất xinh đẹp nhờ nó giúp, nó có thể từ chối được sao?
“Nhưng làm sao mà cháu vào đây được?” Vẻ mặt Cẩu Oa Tử rầu rĩ ngẩng đầu, không thấy cành cây mà nãy cậu nhóc đã ngã từ trên đó xuống.
Bạch Ngữ biết là cậu nhóc đã đồng ý rồi, vì thế chỉ chỉ về phía hang núi bên cạnh “Cháu đi vào hang động kia, đi theo nó là có thể về nhà, lúc tới lại theo hang núi đó đi vào.”
Hang núi là do Bạch Ngữ dùng yêu lực hóa thành, cũng đúng, chẳng mấy chốc bà sẽ mất hết yêu lực, lúc này sử dụng hơi nhiều một chút cũng không sao.
“Dạ.” không cần phải ngã một lần nữa, Cẩu Oa Tử yên tâm trả lời.
“Còn … cháu chỉ có thể một mình tới đây cũng không được kể chuyện này cho ai biết nha.” Bạch Ngữ dặn dò.
“Cháu không thể mang Cẩu Đản cùng tới sao?” Cẩu Đản là bạn của Cẩu Oa Tử.
“Tiểu Hoa Miêu sợ người lạ, nếu cháu mang người khác đến, bé sẽ sợ đó.” Bạch Ngữ dỗ.
“Sao nhát gan quá vậy!” Cẩu Oa Tử ghét bỏ nói.
Tiểu Hoa Miêu lập tức giận dỗi, cành lá đong đưa mạnh mẽ, như muốn phản đối để cho cậu nhóc này tưới nước cho nó.
“Đúng vậy, nên cháu phải chăm sóc cho cây thật tốt nhé.” Bạch Ngữ cười nói “Đợi bé nở hoa rồi sẽ cám ơn cháu thật nhiều nha.”
Chờ Tiểu Hoa Miêu biến hình, nhất định con bé sẽ báo đáp Cẩu Oa Tử.
“Dạ!” Giống như là mẹ dặn cậu chăm sóc em bé vậy, Cẩu Oa Tử nghiêm túc gật gật đầu.
Thỏa thuận xong, Bạch Ngư dẫn Cẩu Oa Tử ra khỏi thung lũng, rồi nói chuyện với Tiểu Hoa Miêu một lúc nữa, rồi hóa thành làn gió mát, bay đến núi Côn Lôn.
Núi Côn Lôn, thần tiên kéo xuống thật lâu, làm linh khí trong trời đất rung chuyển, đưa vô số yêu hồn về âm phủ, dựa theo công đức lúc sống để đưa đi đầu thai.
Làm một cá thể cuối cùng của yêu tộc, Tiểu Hoa Miêu ở trong thung lũng ngày một lớn lên, ngoại trừ tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim kêu ríu rít, cũng chỉ có tiếng huyên náo của Cẩu Oa Tử. Cậu nhóc đó mỗi buổi tối đều đến tưới nước cho bé, sau đó ngồi bên bé lải nhải không ngừng.
“Sau này tớ gọi cậu là Miêu Miêu được không, cậu là cây hoa duy nhất ở đây có tên đó nha.”
Tiểu Hoa Miêu: Tôi cũng chẳng thấy đó làm kiêu ngạo.
“Sao cậu lại nhát gan như thế chứ? Tớ rất muốn dẫn Cẩu Đản đến đây chơi mà.”
Tiểu Hoa Miêu: Có cậu nhát gan thì có, cả nhà cậu đều nhát gan.
“Tớ tưới nước cho cậu nhé, nhưng tưới bao nhiêu thì đủ nhỉ, mẹ tớ nói, nếu tưới nhiều quá thì cây sẽ chết đó, sau đó không có thức ăn mà ăn đâu.”
Tiểu Hoa Miêu: Cậu dám so tôi với mấy thức ăn tầm thường kia.
Mấy tháng sau, Cẩu Oa Tử tới muộn hơn so với thường lệ một chút.
“Tớ có em trai rồi, mẹ tớ nói tớ phải chăm em, sau đó lấy quần áo cho em trai tớ mặc.”
Tiểu Hoa Miêu: Quần áo rách nát của cậu mà cũng tặng cho người khác được à.
“Nhưng mà đồ ăn trong nhà càng ngày càng ít, em trai tớ khóc suốt thôi, tớ quyết định sau này tớ sẽ ăn ít đi một chút.”
Tiểu Hoa Miêu: Ngu ngốc, chẳng trách dạo này
thấy cậu ta gầy hẳn đi.
Nhoáng cái, năm thứ nhất trôi qua.
Tiểu Hoa Miêu dần dần phát triển thành một nụ hoa, ghé lại gần sẽ ngửi được hương thơm thoang thoảng, mùi hương đó Cẩu Oa Tử chưa ngửi được ở đâu bao giờ, mùi thơm ngát mà bền lâu, so với mùi bạc hà còn có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
“Chào cậu, thơm quá.” Cẩu Oa Tử, nay đã cao hơn một chút, vừa đến là ghé mũi vào ngửi mùi hương trên Tiểu Hoa Miêu, mọi mệt nhọc đều tan biến.
Tiểu Hoa Miêu: không được đến gần tôi, ghét quá.
“Chủ của cậu sao vẫn chưa quay lại, cậu sắp nở hoa rồi này.” Cẩu Oa Tử nhịn không được hỏi.
Tiểu Hoa Miêu: Đó không phải là chủ của tôi, đó là tộc trưởng tộc Nguyệt Linh chúng tôi, Bạch Ngữ cô cô.
“không biết cậu có thể kết quả được không nhỉ, nếu cậu có trái, tớ sẽ lấy về nhân giống.” Cẩu Oa Tử rất thích mùi hương này, sợ chủ của Tiểu Hoa Miêu về cậu sẽ không được ngửi nữa.
Tiểu Hoa Miêu: Cậu nghĩ hay quá ha, Tiểu Hoa Miêu ta đây là yêu có thể biến hình cuối cùng của yêu tộc, cậu là người phàm thì biết cái gì.
…
Cuối cùng thời gian biến hình cũng đến.
Tiểu Hoa Miêu run run cành lá, dưới ánh trăng dịu dàng mà rạng ngời, linh khí quanh thân chuyển động, thấm đẫm từ cành lá, sau đó cành lá dần dần biến mất, hóa thành một cô bé bụ bẫm với hai tím tóc đáng yêu.
Hai bím tóc đen nhánh thả rũ hai bên vai, cành lá hóa thành bộ quần áo màu xanh, Tiểu Hoa Miêu chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, nhìn chằm chằm hai cánh tay trắng nõn mà ngạc nhiên.
Cuối cùng mình cũng biến hình rồi.
Dáng vẻ của mình có đẹp không?
Tiểu Hoa Miêu nhấp nhổm chạy đến bên suối soi gương.
“Cậu là ai?” Cẩu Oa Tử từ hang núi chui ra, liếc mắt liền nhìn thấy cô bé xa lạ.
“Cẩu Oa Tử.” Tiểu Hoa Miêu nghe thấy giọng nói của Cẩu Oa Tử thì vui mừng quay đầu lại.
“Sao cậu lại biết tên tôi?” Cẩu Oa Tử đang ngạc nhiên sao cô bé này lại biết tên mình, đang theo thói quen muốn đi qua tưới nước cho Tiểu Hoa Miêu thì chợt phát hiện cây hoa nhỏ đã không còn ở đó.
“Hoa nhỏ của tôi đâu rồi? Miêu Miêu đi đâu rồi?” Cẩu Oa Tử lo lắng hỏi.
“Cậu đoán xem?” Tiểu Hoa Miêu càng muốn không cho cậu nhóc biết nhanh như thế.
“Cậu gặp Miêu Miêu rồi sao? Đó là một cây hoa nhỏ, mọc ở đây này, cao chừng này này.” Cẩu Oa Tử lo lắng khoa chân múa tay.
“Cậu lại đây.”
Cẩu Oa Tử nghe lời đi qua.
“Cậu ngửi xem.” Tiểu Hoa Miêu giơ một cánh tay cho Cẩu Oa Tử ngửi, để xem cậu ngửi thấy hương thơm quen thuộc thì có nhận ra mình không.
Cẩu Oa Tử tò mò ngửi một cái, lập tức biến sắc, cậu ta đẩy mạnh Tiểu Hoa Miêu một cái làm cô bé té ngã lăn xuống đất.
“Ái da, cậu làm gì vậy?” Tiểu Hoa Miêu tức giận.
“Cậu đã làm gì Miêu Miêu, có phải cậu đã nhổ Miêu Miêu đi mất rồi không.” Cẩu Oa Tử hỏi dồn.
“Đúng a.” Tôi đã biến hình rồi, không cần sống nhờ vào đất nữa.
“Cậu … cậu …” Cẩu Oa Tử tức giận đỏ mắt “Cậu trả Miêu Miêu lại cho tôi, để tôi trồng lại nó.”
“Trồng lại không được đâu.” Tôi không cần trở về đất đâu.
“Cậu … cậu thật đáng ghét!” Dám làm hại Miêu Miêu, dù có dễ thương thế nào đi nữa thì Cẩu Oa Tử cũng không thèm nhìn.
“Cậu ghét tôi? Tôi cũng ghét cậu.” Bị người ta chê, Tiểu Hoa Miêu càng đau lòng.
“Ôi chao … cậu đừng khóc …” Tiểu Hoa Miêu thấy Cẩu Oa Tử bỗng nhiên khóc đau lòng, đang nghĩ có cần biến trở lại thành cây hoa cho cậu ta nhìn không thì Cẩu Oa Tử bỗng nhiên đẩy cô gái nhỏ đang xích lại gần mình, lau nước mắt chạy ra khỏi thung lũng.
Tiểu Hoa Miêu ngơ ngác ngồi dưới thung lũng trong chốc lát, khi đứng lên thì phát hiện trong thung lũng đã có nhiều hơn một người mặc áo đạo bào.
“Cỏ Nguyệt Linh?” Linh Tê chân nhân cười khẽ “Ta là Linh Tê chân nhân, trước khi đi Bạch Ngữ đã giao con cho ta, từ nay về sau, con sẽ là đồ đệ của ta.”
“Gặp qua chân nhân.” Tiểu Hoa Miêu lễ phép chào hỏi.
“Con có tên chưa?” Linh Tê chân nhân hỏi.
“…” Tiểu Hoa Miêu lắc đầu.
“Ta họ Lục, không bằng con cũng theo họ Lục như ta đi. Con lại là yêu cuối cùng của tộc Nguyệt linh biến thành người, ta sẽ lấy tên Nguyệt Linh cho con, con sẽ tên là Lục Nguyệt Linh, được không?”
“Con có thể tên là Miêu Miêu được không?” Tiểu Hoa Miêu bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Nhũ danh của con sẽ là Miêu Miêu.”
“Cám ơn sư phụ đã ban tên cho con.” Tiểu Hoa Miêu vui vẻ.
Cuối cùng, Linh Tê chân nhân mang Tiểu Hoa Miêu rời khỏi thung lũng, một khoảng thời gian rất dài, Cẩu Oa Tử mỗi ngày đều đến thung lũng, nhưng nơi đó đã không còn cây hoa nhỏ mà cậu hết lòng chăm sóc.
Cho đến khi Thiên Hòa chân nhân phái Lạc Sơn, nghe nói đối thủ một mất một còn của mình-Linh Tê chân nhân ở trong núi sâu thành phố Thanh Mộc nhặt được một đệ tử có tư chất tuyệt vời.
Thiên Hòa chân nhân cảm thấy nếu Linh Tê chân nhân mà cũng có thể gặp được vận cứt chó như vậy, vì sao ông không thể có. Vì vậy, quả thật là ông vô cùng vận cứt chó nhặt được Cẩu Oa Tử.
“Con tên gì?” Thiên Hòa chân nhân hỏi.
“Ngô Lễ.” Cẩu Oa Tử đã bảy tuổi, cuối cùng đã có tên chính thức.
“Ngô Lễ, ta thấy con rất có năng khiếu, có muốn bái ta làm sư phụ không?”
Vẻ mặt Cẩu Oa Tử ngây thơ nhìn ông lão quái lạ trước mắt.
“Mỗi ngày con sẽ có bánh bao thịt để ăn.”
Ngay tức khắc, mắt Cẩu Oa Tử sáng bừng lên.