* Hoạt tử nhân:
thây ma hoặc
xác sống, là xác chết được hồi sinh bằng những phương pháp bí ẩn, ví dụ như bằng ma thuật.
Sáng hôm sau, khi Trần Ngư khập khiễng bước xuống lầu đã dọa sợ ba người nhà họ Trần.
Mẹ Trần lo lắng hỏi “Thi Thi, chân con làm sao thế?”
“Con không sao, không có gì đâu ạ.” Trần Ngư mang dép nên không nhảy lò cò được đành vịn cầu thang chầm chậm bước xuống “Đêm hôm qua, con tỉnh dậy đi vệ sinh, không cẩn thận làm rớt bể cái ly, sau đó lại giẫm lên.”
Vì để lời nói dối giống thật, Trần Ngư đã ném bể cái ly trong phòng luôn rồi.
“Cái gì? Con bị giẫm lên mảnh thủy tinh hả? Nhanh đến cho mẹ xem nào, ai da, con đừng đi nhanh thế, Trần Dương, mau ôm em gái con xuống.” Mẹ Trần hốt hoảng, giọng nói cũng cao hơn quãng tám luôn.
“không cần đâu ạ, không cần đâu ạ …” Khi Trần Ngư liên tiếp từ chối, anh trai Trần Dương đã bước đến, nhanh tay ôm người từ trên cầu thang xuống đặt ở ghế sô pha.
Trần Ngư yên lặng nhìn cầu thang, chỉ còn có ba bậc mà, thực sự là không cần đâu, thật mà!
“Nhanh để mẹ xem chút nào, có nghiêm trọng lắm không con.” Mẹ Trần ngồi xổm xuống muốn nhìn chân con gái.
“không nặng lắm mẹ, con đã băng cẩn thận rồi.” Trần Ngư vội vàng lấy chân khỏi dép, để lên ghế sô pha cho ba người nhà họ Trần nhìn.
Mẹ Trần thấy chân con gái đã được băng cẩn thận, yên tâm hơn nhưng trong lòng lại ngập đầy chua xót, xoạch một cái, nước mắt liền rơi xuống.
Trần Dương nhướng mày, không tiếng động lui về phía sau.
Trần Ngư thấy mẹ bỗng nhiên rơi nước mắt, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng an ủi bà “Mẹ, mẹ, con không sao mà, thực sự là con không đau lắm đâu, chỉ bị trầy chút xíu à, không chảy máu nữa mà, hai ngày nữa là khỏi thôi, mẹ đừng khóc mà.”
“Con gái đáng thương của mẹ.” Mẹ Trần thương tâm nói “Có phải trước đây khi bị thương con cũng toàn phải xử lý một mình không? Thi Thi, con phải nhớ kĩ, bây giờ con đã về nhà. Con có ba, có mẹ, còn có anh trai thương con. Sau này con bị thương thì phải nhớ nói cho mọi người biết, nghe không? khôngđược một mình trốn đi yên lặng tự xử lý nữa nha, con như vậy mẹ đau lòng lắm.”
Lúc nào thì con trốn đi yên lặng một mình xử lý vết thương chứ? Sao con lại nghe có chút vị chua ở đây, tại sao???
Trần Ngư cầu cứu nhìn về anh trai nhà mình, lúc này mới phát hiện anh trai đã sớm đứng cách xa ba mét rồi còn đâu.
Trần Ngư lại quay đầu nhìn về phía ba nhà mình, lại phát hiện thị trưởng Trần đang cầm một tờ báo che kín mặt mình, lâu lâu lại lén lút nhìn về phía này.
rõ ràng vừa nãy còn đứng ở xung quanh mình mà, sao chỉ chớp mắt đã núp ở xa hết trơn vậy trời.
Quả thật là cầu người không bằng cầu chính mình, Trần Ngư chỉ có thể dùng giọng nói đáng thương cắt ngang mẹ Trần đang rơi vào trạng thái bi thương không cách nào kiềm chế được, đánh lạc hướng sựchú ý của bà “Mẹ, con đói.”
“Đói bụng? Mau mau đi ăn sáng thôi. Bị thương thì phải tẩm bổ nhiều vào, để trưa nay mẹ nói dì Thẩm hầm canh gà cho con.” Mẹ Trần nghe thấy con gái đói bụng, lập tức không còn tự trách nữa, bước nhanh xuống phòng bếp “Để mẹ đi nói với dì Thẩm.”
Khi mẹ Trần vừa đi, cả ba người còn lại trong phòng khách đồng loạt thở phào.
Thị trưởng Trần nhìn ánh mắt lên án của con gái, bình tĩnh gấp tờ báo lại, đứng dậy nói “Trần Dương, con bế em vào bàn ăn đi.” nói xong cũng vội vàng bước xuống phòng ăn.
không bắt được thị trưởng Trần, Trần Ngư đành chụp mũ hướng đến Trần Dương “Sao lúc nãy anhkhông giúp em?”
“Đâu phải anh làm mẹ khóc.” Trần Dương quăng mũ trở về.
Trần Ngư bị phản kích, không biết phải nói lại làm sao.
Thế là, dưới sự quan tâm vô cùng vô tận của mẹ Trần, trong sáu ngày nghỉ còn lại, Trần Ngư khôngbước chân ra ngoài nửa bước, mỗi ngày đều phải uống canh gà, đợi đến khi vết thương lên da non mẹ Trần mới đồng ý cho Trần Ngư về trường học, nếu không bà còn định xin phép Trần Ngư nghỉ học mấy ngày nữa.
Đối với việc này, mẹ Trần còn rất tự hào “Con xem, nghỉ ngơi thì vết thương mới mau lành được, mới mấy ngày mà đã lên da non rồi này.”
May mà mỗi ngày cô đều dùng linh khí để chữa lành cho nó, nếu không thì không biết đến ngày nào cômới thoát được sự giám sát nghiêm ngặt của mẹ Trần, đây là tiếng lòng của Trần Ngư.
Vì bị mẹ Trần giữ ở trong nhà không có việc gì làm, thế là mỗi ngày Trần Ngư đều vẽ bùa. Mặc dù bùa huyền sát rất khó vẽ nhưng trong sáu ngày qua, Trần Ngư đã vẽ được ba mươi tấm. Trong đêm cuối ở nhà, cô chạy đến tòa nhà họ Lâu, đem đến dán hết vào giường Lâu tam thiếu. Điều hòa không khí vừa mở, những lá bùa dán ở giường bắt đầu tung bay phấp phới, Lâu Minh nhìn mà kinh hãi.
Đối với việc này, Lâu Minh cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, anh nặng nề nói “Sao bây giờ nằm trêngiường này, anh có ảo giác mình đã bị biến thành cương thi.”
“anh Ba, anh đừng coi nó là bùa chú là được.” Trần Ngư tốt bụng đề nghị.
“Vậy phải coi nó là gì?” Lâu Minh tò mò.
“Tiền a, anh hãy tưởng tượng anh đang nằm trên một đống tiền, tiếng những tờ tiền lạo xạo là được.” Trần Ngư miêu tả cảnh tượng này mà cũng cảm thấy rất phấn khích.
“…” Khóe miệng Lâu Minh giật giật.
“Phụt …” Đứng một bên, Hà Thất thực sự không nhịn nổi nữa.
Lâu Minh lập tức trừng mắt qua, Hà Thất vội vàng nghiêm mặt lại, không dám có biểu hiện khác thường.
“Mấy lá bùa này nhất định phải dán từng tờ từng tờ như thế này mới có hiệu quả hả, không thể bỏ vào một cái hộp rồi để bên cạnh à?” Lâu Minh hỏi.
“Được chứ, nhưng anh không cảm thấy nhìn như thế này tâm trạng sẽ tốt hơn sao?” Trần Ngư đã tự động đem những lá bùa này đổi thành từng tờ từng tờ tiền quý giá.
Khóe miệng Lâu Minh lại co lại, anh không để ý đến Trần Ngư nữa, quay sang nói với Hà Thất “Cậu tìm một cái hộp bỏ mấy lá bùa này vào rồi để dưới giường đi.”
“rõ!” Hà Thất nín cười, quay người đi tìm chiếc hộp.
“thì ra là anh thích cảm giác được giấu tiền.” Trần Ngư chợt nhận ra.
Lâu Minh lười phải giải thích với cô, anh lấy tay che mặt, trầm tư suy nghĩ sao mình lại phải đến mức này. anh – Lâu tam thiếu – sống nhiều năm như vậy, chỉ có một thứ không thiếu, đó là tiền có được không? Chính phủ trả cho anh bản quyền thiết kế các loại vũ khí, bao nhiêu tiền, ở những ngân hàng nào anh lười phải đi nhìn số dư, chỉ thỉnh thoảng thấy trên TV nói nơi nào đó đang gặp thiên tai, bị nạn thì mới nhớ đến mà ủng hộ một ít.
==
Chuyên ngành học của Trần Ngư là tài chính kế toán, muốn hỏi tại sao Trần Ngư lại chọn chuyên ngành này ư? Rất đơn giản, tài chính kế toán nha, nghe một cái là biết quản lý tiền bạc rồi. Đương nhiên, sau đó cô cũng đã rõ ràng, tài chính kế toán quản lý tiền bạc gì đó cùng với bản thân cô không có quan hệ gì nhiều lắm, ít nhất là không phải loại quan hệ như cô đã tưởng tượng.
(Ý chị là chị làm Thiên Sư thìchẳng có dính dáng gì đến tài chính kế toán cả)một ngày, khi Trần Ngư đã tan học, đang cùng các bạn ôm sách đi về phòng ngủ, trên đường, các bạn đang nói chuyện về việc Trần Ngư lại trắng nữa rồi.
“Thi Thi, có phải là cậu vốn rất trắng không, nếu không sao trong thời gian ngắn mà lại trắng nhanh như vậy.” Mới một tuần không thấy, Trần Ngư lại trắng hơn nữa, mà tốc độ trắng ra thế này thì khôngloại mặt nạ thần kỳ nào có thể làm được.
Trần Ngư nhớ đến gương mặt trắng nõn của mẹ Trần, gật đầu “Có lẽ da tớ vốn là trắng đó.”
“Cái gì mà có lẽ, trắng chính là trắng, đen chính là đen.” Hàn Du cảm thấy kì lạ, hỏi.
“Khi còn bé, tớ vẫn ở Thanh Sơn đi học, đi phơi nắng suốt nên da đen thui, nhưng mà mẹ của tớ có làn da rất trắng đó.” Trần Ngư nói.
“thì ra là thế, thế thì không trách được rồi.” Ba người cùng ồ lên.
“Nhưng mà Thi Thi này, chờ đến khi cậu trắng lại, coi chừng cậu đúng là Tây Thi đó.” Trương Mộc Oản nói.
“Đến lúc đó phòng 518 của chúng ta nhất định sẽ trở thành phòng kí túc xá của các người đẹp nổi danh đại học Đế Đô cho coi.”
Bốn người cười ha ha, trong ánh nắng rực rỡ, hàng cây râm mát bên đường, sảng khoái hồn nhiên, tận hưởng tuổi xanh.
Trở về phòng ngủ, bốn người cầm điện thoại bắt đầu tìm kiếm các quán ăn nhỏ quanh trường. Bọn họ vừa mới đến trường thì đã bị đưa đi tập quân sự cả tháng, còn chưa kịp nếm mấy món ăn ngon bên ngoài trường học đâu.
Mỗi trường học đều có một dãy phố các loại hàng quán bán đồ ăn ngon, đây là một định luật không cần phải chứng minh.
“Ăn lẩu được không? Quán này được đánh giá cao đấy.”
“Món nướng quán này cũng được nè, hay là đi ăn quán này?”
“Quán này có tôm, chúng ta đi ăn tôm đi.”
Trần Ngư lật các trang trên diễn đàn mua sắm giới thiệu các quán ăn, cửa hàng, nói thật, có rất nhiều món ăn cô chưa từng được ăn nên không nói gì, yên lặng chờ ba người còn lại quyết định.
Tích tích.
Trần Ngư nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, phát hiện có người thêm bạn tốt trong phần mềm QQ, Trần Ngư tò mò mở ra, vừa nhìn thấy tên, trên trán lập tức xuất hiện ba vạch đen.
Ta là đại
hào!
(đại hào: số lớn)Còn đại hào nữa chứ, ông lão chết tiệt này có biết biệt danh ‘đại hào’ của ông thật xốn mắt không, không được, không thể nghĩ nữa, mình còn phải đi ăn cơm nữa.
Trần Ngư đưa tay nhấn mở, trên mành hình hiện lên khung chat, một tin nhắn lập tức xuất hiện.
Ta là đại hào: Nhóc con, có ngạc nhiên không?
Tôi muốn xây đường: Sao ông lại ở trên mạng?
Ta là đại hào: Khá lắm, từ tên của con, ông đã thấy được quyết tâm xây đường của con, cố lên, nhân dân thôn Đại Mộc đang trông chờ vào con.
Trần Ngư trợn trắng mắt: Con vẫn muốn hỏi ông đây! Ông nội, trừ ma kiếm tiền dễ như vậy, ông làm bao nhiêu năm rồi sao không đủ tiền xây đường cho thôn Đại Mộc.
Ta là đại hào: Lúc nãy con hỏi ông cái gì ấy nhỉ? A, vì sao ông ở trên mạng hả? Vì ông đang ở quán net.
Lại đánh trống lảng rồi, Trần Ngư tức chết đi được: Tại sao ông lại ở quán net?
Ta là đại hào: Mấy ngày trước ông cảm nhận được con đã dùng bùa phòng ngự cao cấp ông đưa cho con, biết con gặp nguy hiểm cho nên ông đặc biệt cố ý tìm quán net để lên mạng hỏi thăm con. Quả nhiên con không chết, vẫn khỏe mạnh, vậy là ông yên tâm rồi.
Quả nhiên mình không chết là cái quỷ gì?
Tôi muốn xây đường: Chuyện này từ tuần trước rồi, bây giờ ông mới nhớ mà hỏi con hả?
Ta là đại hào: Ông nội cũng đâu muốn như vậy đâu. Nhưng mà ông nội cao tuổi rồi, ở tuổi này học dùng máy tính tốn nhiều thời gian lắm chứ bộ, ông ở quán net tự học bảy ngày mới biết chút chút đó.
Lừa ai vậy trời, hai mươi năm trước ông đã có tài khoản QQ rồi mà không biết dùng máy tính á? Còn tự học bảy ngày, có mà chơi bảy ngày thì có.
Ta là đại hào: Đúng rồi, hôm đó con gặp ác ma có đạo hạnh (công phu tu luyện) như thế nào mà phải dùng đến bùa phòng ngự cao cấp của ông. Con phải biết là bùa phòng ngự cao cấp rất khó vẽ đó, ông đã tốn rất nhiều linh khí mới vẽ được có ba tấm, con dùng tiết kiệm một chút, nghe không.
Trần Ngư thấy ông lão hỏi về con ác ma hôm đó, thế là nhân cơ hội hỏi luôn: Ông nội, có loại ác ma nào rõ ràng có ác khí và sát khí rất nặng nhưng trên thân lại có sinh khí của người thường không?
Ta là đại hào: Vậy là con gặp xác sống (hoạt tử nhân) rồi hả?
Trần Ngư sững sờ: Xác sống? Đó là cái gì?
Ta là đại hào: Ở giới Thiên Sư có một loại tà thuật có ý định làm người chết sống lại. Bọn họ cho rằng, chỉ cần người chết có sinh khí một lần nữa là có thể sống lại, cho nên họ đã phát minh ra loại tà thuật này. Trong khoảng thời gian nhất định, liên tục cắn nuốt mười sáu sinh hồn của người sống có ngày sinh là ngày âm tháng âm năm âm, thì có thể tích lũy sinh khí, sống lại một lần nữa.
Trần Ngư không thể tin nổi: thật hay giả ạ?
Ta là đại hào: nói nhảm, đương nhiên là giả, nhiều năm như vậy ông dạy phí công cho con rồi à. Con đãtừng gặp người chết nào có thể sống lại chưa?
Trần Ngư kìm chế cảm xúc muốn tức giận, tiếp tục hỏi: Vậy loại quái vật này con phải đối phó với nó như thế nào?
Ta là đại hào: Ha ha … Con không đánh lại nó à.
Trần Ngư cắn răng, gõ mấy chữ: Ông còn muốn con xây đường nữa hay không?
Ta là đại hào: Được rồi, nể mặt nhân dân thôn Đại Mộc, chờ đến tối ông chỉnh sửa lại một chút rồi gửi phương pháp đánh xác sống đến email cho con.
Ông Ngô nhắn xong tin nhắn này liền logout.
Trần Ngư hận không thể chui vào đầu bên kia của điện thoại nắm râu ông lão, còn nói không rành máy vi tính, ngay cả gửi email cũng biết mà còn nói là không biết gì về máy tính.
Bên này, ông Ngô thoát tài khoản, quay đầu nhấn nút gọi phục vụ, kêu to “Chủ tiệm, pha cho tôi tô mì gói, tôi phải đánh phó bản đây.”
Phó bản:Địa điểm, hay địa phương, trong thế giới ảo của một số trò chơi điện tử trực tuyến Rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng mì tôm đến, đối với ông lão kỳ lạ đã bảy ngày ngồi trong quán net chơi trò chơi trực tuyến, cậu ta thực sự rất có ấn tượng “Ui, lão tiên sinh, ông đánh tốt quá.”
“Cũng tạm, cũng tạm, thực ra vai ta thạo nhất chính là thích khách, cái vai pháp sư này ta mới chơi có một ngày, chưa quen lắm.” Ông Ngô khiêm tốn “Hôm nào vào phó bản, ta đem cậu chơi cùng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ông Ngô: không nghĩ tới sống trong núi có mấy chục năm, mà bên ngoài trò chơi đã phát triển đến mức này rồi, chơi vui quá …