Dạo này Anh Thu luôn có cảm giác khác lạ. Tâm trạng vô cùng bất ổn, ngực lâu lâu lại nhói lên từng cơn. Rõ ràng sức khoẻ của cô hoàn toàn bình thường, lẽ nào triệu chứng này theo như ông bà xưa hay nói là dự cảm chẳng lành, sắp có chuyện xảy ra?
Thực ra cô không tin lắm, chắc chắn do thời gian này sắp thi học kỳ, tâm trạng căng thẳng nên mới vậy. Cô tự trấn an mình. Hít thật sâu, cười lên một cái, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đợi qua giai đoạn này đi đâu đó xả hơi là được.
Buổi trưa nhiệt độ lên cao, ngoài đường nắng muốn cháy da, nhìn xa như có một màn nắng mỏng mờ ảo đến hoa mắt. Anh Thu đi qua một con hẻm vắng, đoạn đường này thường ngày cô vẫn đi, đây là đường tắt để về nhà. Nếu không có việc gì gấp cô thích đi bộ thong thả hơn là chen lấn trên xe bus chật chội. Dù sao đi bộ chỉ chậm hơn một chút mà thôi, vả lại nhà cô rất gần trường.
Mà cảm giác khác lạ của Anh Thu khi đi qua con hẻm này càng trở nên mãnh liệt, từng sợi dây thần kinh căng ra, dường như có người theo dõi, ánh mắt trong góc khuất nhìn cô chằm chằm không rời. Nhưng khi quay lại kiểm tra thì làm gì có ai. Nếu một lần có thể do cô "thần hồn nát thần tín", trời nắng gây ảo giác nhưng đến lần thứ ba rồi thì không thể nào là giả được. Cảm giác ai đó luôn rình rập, nhưng lại không biết đối phương là ai khiến Anh Thu vô cùng lo lắng. Tay nắm chặt túi xách, chân bước thật nhanh chạy về hướng đông người.
Ngày mai cô sẽ chịu khó đi xe bus vậy, tin chắc chỗ đông người kẻ đó cũng không dám làm gì cô, mà nếu có chuyện gì xảy ra cô cũng kịp thời cầu cứu mọi người xung quanh.
Về đến nhà cơ thể mới thả lỏng được, Anh Thu mệt mỏi nằm sấp trên giường: "Tư Ly gọi mình có việc gì sao?"
"Tối nay cậu rảnh không tớ có hai vé ăn miễn phí ở Mỹ Vị, muốn mời cậu đi ăn chung, sẵn cảm ơn chuyện lần trước." Tư Ly vui vẻ nói.
Anh Thu sợ nghe nhầm hỏi lại xác nhận: "Tư Ly làm sao cậu có được phiếu giảm giá vậy?" Bình thường cũng không nghe nói Mỹ Vị giảm giá, đừng nói là miễn phí có chút không đáng tin. Món ăn ở đó thuộc hàng cao cấp. Làm gì có chuyện dễ dàng cho không.
"Triệu Cương bạn trai mình đến ký hợp đồng phần mềm gì đó với Mỹ Vị vì thế được tặng vé ưu đãi, anh ấy nói muốn cảm ơn cậu đã giúp đỡ nên nói mình mời cậu đi ăn để đáp lễ." Tư Ly kiên nhẫn giải thích. Thật ra nói chuyện qua điện thoại nên Anh Thu không thấy được vẻ mặt bối rối của Tư Ly.
Vừa đúng lúc trên fanpage của Anh Thu đang sắp mốc meo, đã lâu chưa đăng gì, lần này đi ăn Mỹ Vị sẵn tiện tạo một bài viết đánh giá thu hút mọi người luôn. Cơ hội tốt tất nhiên Anh Thu không ngại ngùng gì mà đi từ chối.
"Được, mấy giờ?" Nghĩ đến mấy món sơn hào hải vị lại thấy bụng sôi cồn cào. Cô quyết định nhịn đói để tối ăn được thật nhiều.
"Bảy giờ, cậu nếu đến trước cứ nói tên Tư Ly sẽ có người hướng dẫn, mình đã đặt phòng trước rồi."
Tư Ly thật chu đáo, mà cô nhất định sẽ tới sớm để chụp hình đăng lên Fanpage.
Anh Thu dường như có sức sống trở lại, cô ngồi bật dậy, chạy nhanh đến tủ quần áo. Chỗ sang trọng nên mặc gì cho phù hợp. Nhìn mấy bộ đồ treo trong tủ toàn là quần bò áo thun, phong cách bụi bặm, Anh Thu thở dài, cô không có bộ đồ nào ra hồn. Luôn bị Kỳ Vân chê "em thục nữ chút đi". Nhắc đến Kỳ Vân mới nhớ, hôm sinh nhật chị ấy tặng cô một chiếc đầm, bình thường cũng không có dịp mặc, bị cô nhét ở góc tủ. Anh Thu chui đầu vào tủ quần áo bắt đầu bới móc. Sau một hồi toát mồ hôi cô mới lôi được hộp quà ra ngoài. May mắn bảo quản kỹ lưỡng nên vẫn còn nguyên vẹn.
Đây là kiểu đầm Polka Dot màu xanh quân đội, viền áo hai dây hơi trễ ngực, phía sau để lộ bờ vai trần, phần eo khéo léo được cắt bớt một khoảng khoe ra đường cong mảnh khảnh. Khoác lên người Anh Thu tạo nên vẻ quyến rũ lại không mất đi vẻ cá tính. Không khỏi cảm thán Kỳ Vân chọn đồ rất chuyên nghiệp.
Anh Thu lại chọn lối trang điểm theo màu cam đất tạo nên một thần thái tươi trẻ, năng động, tràn đầy sức sống. Chuẩn bị xong cũng gần đến giờ hẹn, cô khoác chiếc áo jean ngắn, ra khỏi nhà.
Mỹ Vị tuy đông khách nhưng vô cùng an tĩnh. Rõ ràng mọi người rất coi trọng không gian cá nhân, đến đây vừa thưởng thức "mỹ vị" vừa hẹn hò thì không chê vào đâu được. Ngay khi bước vào cửa, nhân viên đã bước đến đón tiếp. Cô gái trẻ đặt tay lên ngực hơi cúi đầu chào Anh Thu: "Xin hỏi quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ?"
Anh Thu theo lời Tư Ly dặn dò nhanh chóng nói: "Người đặt là Tư Ly."
Nhân viên nhanh chóng xác nhận, kín đáo nhìn Anh Thu một cái, phòng ở tầng ba, chỉ toàn tiếp đãi những nhân vật tầm cỡ. Thái độ với Anh Thu thêm phần nhiệt tình, hướng dẫn Anh Thu đến tận phòng đã đặt, lịch sự kéo ghế mời Anh Thu ngồi.
Sau đó cô nhân viên chu đáo giới thiệu một lượt các món ngon được thượng khách ưu tiên chọn lựa, giúp Anh Thu chọn xong món rồi rời đi chuẩn bị.
Anh Thu rất hưởng thụ cảm giác được tiếp đãi nồng hậu, trong lòng nôn nao, mong món ăn nhanh chóng được đem lên.
Nhà hàng lớn có khác, chỉ vừa chụp được mấy kiểu ảnh, một loạt món lần lượt được dọn lên, chật kín cả bàn. Nhìn con tôm hùm này xem thật lớn, màu đỏ tươi thêm sốt cay rưới lên bề mặt nhìn thôi cũng chảy nước miếng. Còn có món rau này, đừng tưởng đơn giản, nó có giá rất đắt bởi phương pháp trồng thủ công, thu hoạch tươi trong ngày còn được Cố Cầm Học đích thân chế biến kết hợp với nước chấm bí truyền chỉ có Mỹ Vị mới làm được, biết bao người khó tính đều bị chinh phục.
Chỉ nhìn không được ăn đúng là thách đố tính chịu đựng của người ta mà, Tư Ly giờ này lại không thấy mặt mũi ở đâu hết. Anh Thu tranh thủ chụp hình cùng mấy món ăn. Miếng sushi này nhỏ như vậy, ăn trước một miếng chắc không sao đâu? Nhưng mà một miếng đủ kích thích vị giác, Anh Thu khổ sở nhắm mắt. Không nên mất lịch sự mà ăn trước.
Anh Thu gọi cho Tư Ly lại không nhấc máy. Chắc đang trên đường đến. Cô cũng không thúc giục, im lặng chờ đợi. Cô chăm chú dùng phần mềm trong điện thoại sửa lại màu sắc mấy
bức ảnh.
"Cạch!" Là âm thanh cánh cửa bị kéo ra. Anh Thu không ngẩn lên, đoàn là Tư Ly đến, cô hỏi: "Tư Ly, sao cậu đến trễ vậy?"
Không có tiếng đáp lại.
Phạm Tích Nhân đã âm thầm tính toán kỹ lưỡng, đầu tiên nhờ sự giúp đỡ của Tư Ly mời Anh Thu đi ăn, anh tin ở Mỹ Vị thì cơ hội Anh Thu đến càng cao. Tiếp theo nhất định phải để Anh Thu vào phòng trước. Nếu là anh tới trước khi Anh Thu bước vào thấy anh nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, mà lúc đó anh trong tư thế bị động chắc chắn đuổi theo không kịp. Để Anh Thu tới trước, sau đó anh vào sau, chặn ở cửa để xem cô gái này chạy đường nào. Lúc đó nợ mới nợ cũ tính một lần luôn.
Anh canh giờ đến, xác nhận với nhân viên Anh Thu ở trong phòng không có ra ngoài, phấn khích vặn khoá bước vào. Nhẹ nhàng đóng cửa, và đứng chắn ở cửa luôn. Cô gái này vẫn chưa phát hiện người đến là anh chứ không phải Tư Ly.
Khi nhìn tới thân ảnh ngồi đằng kia. Phạm Tích Nhân bị giật mình sửng sốt. Phải nói cảm giác lúc này như thế nào đây. Anh chớp mắt nhìn lại xác nhận xem người con gái đó có phải là Anh Thu lần trước hay không? Cùng một người sao? Chiếc đầm màu xanh tôn lên làn da trắng nõn, cô hơi cúi đầu, cổ áo bị trễ sâu xuống, bộ ngực như ẩn hiện thiêu đốt con ngươi, xương quai xanh lộ rõ ra, còn dáng người ngồi bắt chéo chân, cặp đùi thon gọn đập vào mắt anh. Cách trang điểm cũng tinh tế hơn nhiều, cô nhìn điện thoại mỉm cười.
Mang hơi thở tươi mát của thiếu nữ, dịu dàng lại quyến rũ. Phạm Tích Nhân vô thức mà đắm chìm. Quên mất cả mục đích đến đây. Thì ra cô gái này biến hóa thật xinh đẹp cứ như trước mặt anh là hồ ly chín đuôi.
Anh Thu cảm nhận được sự khác lạ. Ánh mắt dời từ điện thoại ra phía cửa. Cả người cô run lên, người đến không phải là Tư Ly mà là Phạm Tích Nhân. Chuyện gì đang xảy ra?
Không lý nào Tư Ly lại bán đứng cô? Trong lòng gấp gáp, bây giờ không có thời gian suy nghĩ phân tích vấn đề. Người đàn ông này xuất hiện ở đây xem ra chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Ánh mắt Anh Thu va vào ánh mắt của Phạm Tích Nhân. Lúc đó anh mới bừng tỉnh ra. Dù sao mục đích anh đến đây chỉ có một. Nhìn cô rối loạn, anh nhếch môi đầy hứng thú tựa vào cửa: "Xin chào Tư Ly lâu quá không gặp."
Phạm Tích Nhân há miệng, tay vỗ trán: "Tôi nhầm, phải gọi cô là Lê Hoàng Anh Thu mới đúng nhỉ?" Anh nhấn mạnh từng chữ.
Vậy là bị anh ta phát hiện rồi sao. Nhưng không biết anh ta biết toàn bộ hay chỉ một phần. Anh Thu cố gắng bình tĩnh đối phó, không nên lộ ra sơ hở. Vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phạm Tích Nhân: "Xin lỗi, chúng ta quen nhau sao?" Cô đứng dậy muốn tìm cách đi ra ngoài.
Phạm Tích Nhân thong thả tiến từng bước về phía Anh Thu: "À, để tôi nhắc cho cô nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau ở Thiên đường xem mắt với thân phận Tư Ly, còn mắng tôi.. " Anh nghiến răng nói hai từ: "Ẻo lả!"
Anh Thu cảm nhận nguy hiểm đến gần vô thức lùi về phía sau. Phạm Tích Nhân càng được đà dồn Anh Thu vào tường: "Lần thứ hai, không gặp nhau trực tiếp, mà cô đến Mộc Trà gặp Tuyết Dung còn bịa đặt chuyện nói tôi có vấn đề." Anh đặt tay lên tường, khoá Anh Thu sát vào mình.
Anh Thu liều mạng lắc đầu: "Không có tôi không nhớ gì hết."
"Tôi có đoạn băng ghi hình ở Mộc Trà cô muốn xem lại không?"
Hết đường chối, Anh Thu mím môi căng thẳng nhìn Phạm Tích Nhân "Đúng là tôi có đến đó nhưng không có nói anh gay."
Lại dám nhắc chữ này với anh. Đến anh khi nói ra còn phải kiêng kỵ dùng cách nói khác. Vậy mà cô gái này lại mở miệng phát ra từ "Gay".
Phạm Tích Nhân như bị bùng nổ. Để anh chứng minh cho cô thấy anh không đàn ông chỗ nào. Từ này đã ám ảnh anh không ngừng.
"Ưm ưm!" Phạm Tích Nhân chạm vào môi Anh Thu, một sự mềm mại tràn vào lòng anh, anh như chà sát môi mình vào bờ môi cô. Râu mọc lúng phún chạm vào da thịt, Anh Thu cảm thấy một chút ngứa ngáy lại có chút đau.
Anh Thu vùng vẫy, sợ hãi, Phạm Tích Nhân thấy cô lộn xộn liền không vui mà cắn vào môi cô. Cô bị đau há miệng la lên, anh lại thừa dịp đó chui vào bên trong, lưỡi anh bá đạo càn quấy trong khoan miệng cô. Mà sức cô làm sao mạnh bằng anh, dù vùng vẫy cũng là vô ích. Nước mắt trào ra, cô cam chịu số phận.
Hai tay bị Phạm Tích Nhân chế trụ, một tay anh đỡ sau gáy Anh Thu. Chỉ còn chân là không bị Phạm Tích Nhân kiềm kẹp, Anh Thu nhân cơ hội Phạm Tích Nhân mất tập trung, cô giơ gối thật cao đá vào vị trí quan trọng của người nào đó.
Phạm Tích Nhân hét lên một tiếng, buông Anh Thu ra, khom người ngồi xuống. Trên trán rịn một tầng mồ hôi, mà môi cũng bắt đầu tái nhợt. Ánh mắt căm phẫn nhìn Anh Thu. Nhân lúc anh lơ là cô gái này lại xuất chiêu thật nham hiểm, muốn anh tuyệt tử tuyệt tôn hay gì?
Anh Thu hả hê nhìn Phạm Tích Nhân đau đớn, lăn lộn cô mắng: "Khốn khiếp!" Tay quệt mạnh vào môi đang sưng mọng của mình, nụ hôn đầu cô vẫn chưa trao cho người yêu lại bị cái tên "trời đánh" này ngang nhiên cướp mất. Khóc không ra nước mắt. Thật xui xẻo. Thì ra dự cảm trong lòng là thật. Anh Thu tức giận đá thêm một cái thật mạnh vào chân Phạm Tích Nhân, hung hăng trừng mắt nhìn. Vì sợ gây ra án mạng nên cô đành nhịn lại. Với lấy áo khoác, nhân lúc Phạm Tích Nhân chưa khôi phục thể lực phải nhanh chóng chạy đi.
Xem như hôm nay bị chó cắn đi. Một bàn thức ăn vẫn chưa dám động đũa, quá đáng tiếc. Biết vậy cô đã không chần chờ mà ăn sạch.
Phạm Tích Nhân hít một ngụm khí lạnh, anh vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất. Trang nghiêm của một người đàn ông cứ như thế bị phá huỷ. Người ngay trước mắt lại để chạy thoát. Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, đập mạnh xuống nền.
Cứ chờ đó!