Chưa kịp đến bộ phận để nhận hướng dẫn công việc cụ thể, Anh Thu đã bị lôi kéo đến phòng làm việc của Phạm Tích Nhân cả tiếng đồng hồ, đến khi ra ngoài những người thực tập sinh đi cùng cô đã về hết. Anh Thu đứng một mình ngơ ngác. Nghe nói còn phải làm thủ tục gì nữa mới xong, cô tìm đến phòng quản lý hỏi thăm tình hình.
"Chào quản lý." Anh Thu gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Quản lý Lâm cũng đang sốt ruột muốn hỏi thăm tình hình của cô thực tập sinh này, lại ở trong phòng Phó tổng đã lâu chưa thấy ra, chị ta đợi không nổi liền về phòng.
"Em không sao chứ?" Chị ta lo lắng hỏi, không biết Phó tổng có làm gì quá đáng khiến người ta sợ không? Chỉ cần chọc giận Phạm Tích Nhân, là ai cậu ấy cũng không thèm nể mặt.
Anh Thu khuôn mặt buồn bã, ỉu xìu nói: "Em bị trừ mất hai điểm chuyên cần."
"Khụ Khụ Khụ!" Quản lý Lâm ho không ngừng, như gặp phải chuyện động kinh thiên động địa. Đầu óc chị ta ong ong, không suy nghĩ được gì, một hồi lâu mới trở lại bình thường. Đáng lẽ phải khóc lóc đến sưng mắt thương tâm chạy ra chứ, hay bị phạt gì đó hoặc nặng hơn là đuổi việc không thương tiếc, chẳng còn cơ hội đứng đây đâu, đằng này nhìn cô bé Anh Thu này tuy có chút không vui, cũng không nhận ra được vấn đề gì lớn.
Thật khó tin!
Hay là Anh Thu không phải Phó tổng trực tiếp xử lý.
"Em có gặp Phó tổng không?"
"Dạ có!" Chính quản lý Lâm nói cô vào gặp Phạm Tích Nhân, bây giờ hỏi lại là có ý gì?
"Chỉ hai điểm chuyên cần?" Chị ta đang nghe chuyện cổ tích sao? Phó tổng lại đột nhiên tốt bụng từ khi nào vậy. Chắc là nghe không rõ rồi.
"Hai điểm đã kéo thành tích của em xuống bao nhiêu rồi chứ." Chưa biết sau này có thể bảo toàn số điểm nguyên vẹn hay không? Lại bị trừ một cách vô cớ. Anh Thu đau khổ nói.
Quản lý há hốc mồm khó tin: "Em dám đi vào thang máy chuyên dụng của Phó tổng lại không bị cậu ấy la cho một trận?" Cứ thế cho qua? Chị ta hiếu kỳ hỏi, phải hỏi cho rõ nếu không trong lòng khó chịu chết mất.
Anh Thu lắc đầu kiên định, đúng là có mắng, nhưng không đến mức độ dữ dội như chị ấy nói: "Quản lý, chị nói chuyện thang máy là sao em không hiểu?"
"Có phải buổi sáng em đi thang máy phía bên phải không?"
"Đúng vậy!" Cô gật đầu. Tại sao thái độ mọi người lại kỳ lạ vậy? Thang máy thôi có phải cấm địa đâu mà không được vào.
Quản lý Lâm thở dài giải thích: "Đó là thang máy chuyên dụng của Phó tổng nhân viên không được phép sử dụng. Em lại dám đi vào."
Anh Thu ngạc nhiên, cô phạm một lỗi lớn rồi ư? nhưng cũng không ai nhắc, làm sao cô biết được. Thảo nào buổi sáng mấy người kia cứ nhìn cô chằm chằm.
"Thôi được rồi, Phó tổng cũng không có ý trách phạt em, lần sau nhớ rõ, nếu phải leo thang bộ đến tầng ba mươi lăm cũng tuyệt đối không được đụng đến thang máy kia nữa, biết chưa?" Quản lý Lâm nghiêm mặt nhắc nhở. Không biết Phó tổng muốn làm gì lại không xử lý, nhưng chị ta thân là quản lý nhất định phải làm tròn nhiệm vụ nhắc nhở cấp dưới không phạm sai lầm.
"Dạ em biết rồi!" Cô cũng không thèm đi chung thang máy với Phạm Tích Nhân.
Quản lý Lâm tiếng sát lại gần Anh Thu, chị ta nhìn thẳng vào mắt Anh Thu hỏi: "Nói, rốt cuộc em với Phó tổng là quan hệ gì?" Chị ta không tin Phạm Tích Nhân dễ dàng bỏ qua cho một người lạ, nhất định hai người này có ẩn tình.
Anh Thu tránh né ánh mắt sắc bén của quản lý Lâm. Chị ấy "đánh hơi" ra được mọi chuyện sao? Không thể nào. Anh Thu cười gượng: "Đây là lần đầu tiên em gặp Phó tổng, chắc anh ấy châm chước vì em là nhân viên mới." Cô tìm bừa một lý do,mối quan hệ đầy ngang trái này cũng không thể để người ngoài biết được. Mà hơn hết cô không muốn ảnh hưởng đến công việc.
"Vậy em bị trừ điểm vì lý do gì?"
Anh Thu lặp lại lời Phạm Tích Nhân: "Uống rượu trừ một điểm, ngủ gật trừ một điểm." Nói xong cô mếu máo nhìn quản lý kêu oan: "Cứ cho là em nhắm mắt năm giây là ngủ gật đi, nhưng mà em uống rượu tối qua chứ có phải hôm nay đâu?" Cô chớp mắt, nắm lấy cánh tay quản lý Lâm: "Chị ơi có thể xoá lỗi này cho em không?"
Nghe có chút vô lý. Nhưng chuyện của Phó tổng chị ta nào dám ý kiến, hậu quả chọc giận Phó tổng chức vụ này cũng khó giữ: "Không được! Phó tổng đã ra quyết định, chị không còn cách nào." Nhưng Anh Thu thất vọng chị ta cũng không đành lòng: "Em chăm chỉ làm thật tốt chị sẽ xem xét cộng điểm cho, yên tâm đi."
Dù biết là không thể, nhưng Anh Thu chỉ vì không cam tâm nên hỏi thử mà thôi: "Cảm ơn chị!"
Sau đó Anh Thu được quản lý Lâm hướng dẫn một số việc, chủ yếu là giới thiệu phòng ban, rồi dặn dò cô đi làm đúng giờ, xong việc liền cho Anh Thu về.
Một ngày của Anh Thu trôi qua như thế, đầy ảm đạm. Cứ tưởng rằng đi thực tập rồi sẽ thoát khỏi Phạm Tích Nhân, cô cũng đã dọn sẵn đường lui cho mình, rồi chuỗi ngày bình yên sẽ đến, tương lai phía trước sẽ là chân trời hồng. Ai ngờ đâu lại tự mình đến gần anh ta hơn. Màu hồng cô tưởng tượng ra cũng dần tắt lại thay vào đó là màu đen tối tăm. Mà đây chỉ mới
là mở màn cho chuỗi ngày đen tối tiếp theo mà thôi!
...
Trên đời này đáng sợ nhất là tin đồn. Mà tin đồn đáng sợ nhất lại là tin đồn nơi công sở. Ở cái nơi đông người đầy thị phi này không có chuyện gì là bí mật. Mà cho dù là bí mật được chôn vùi sẽ có ngày được bật mí dù sớm dù muộn.
Bạn đừng tưởng ôm trong người một bí mật nào đó sẽ có thể cầm lòng mà mang theo nó xuống mồ được. Ai cũng sẽ có thói quen "Tôi kể với bạn một chuyện, chỉ mình bạn biết mà thôi, không được kể lại cho ai". Cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, mà mỗi lần đi qua một người là được tam sao thất bản trở thành một câu chuyện đầy màu sắc.
Bởi lẽ họ không hiểu rõ nội dung câu chuyện, tự "thêm mắm thêm muối" theo tưởng tượng của mình để thu hút người nghe.
Hiện tại trong công ty AHS có một tin đồn dậy sóng dư luận xoay quanh một cô thực tập sinh tên Anh Thu.
Tin đồn nói rằng cô gái tên Anh Thu dám hiên ngang đi vào thang máy chuyên dụng của Phó tổng. Phải nói đây là lãnh địa riêng của Phó tổng. Sau đó bị Phó tổng cho gọi vào phòng hơn một tiếng mới ra. Có hai trường hợp xảy ra.
Thứ nhất Anh Thu dùng chiêu trò quyến rũ Phó tổng làm anh ấy siêu lòng mà bỏ qua.
Thứ hai thực chất Anh Thu và Phó tổng có quan hệ từ trước, vì vậy mới tùy tiện sử dụng thang máy chuyên dụng này như vật sở hữu của mình.
Nhưng mọi người thiên về trường hợp thứ nhất hơn. Anh Thu chính là một con hồ ly chuyên đi quyến rũ người khác để đạt được mục đích. Mà chưa chắc việc cô ta đậu phỏng vấn có phải do thực lực hay là đi cửa sau mà được vào AHS hay không?
Đúng là đáng sợ! Với loại người này nhất định phải cảnh giác.
Tất nhiên chuyện này chỉ là bàn tán trong im lặng, họ rất biết giữ mồm giữ miệng để không truyền đến tai Phó tổng. Nhỡ không may Anh Thu xúi giục Phó tổng xử lý sẽ bất lợi cho họ.
Anh Thu đang đứng xếp hàng chờ thang máy, rõ ràng hôm nay cô không có đi vào thang máy bên kia tại sao mọi người vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cô vậy.
Vào đến phòng làm việc, Anh Thu kéo ghế ngồi xuống. Cô gái bên cạnh cười tươi nhìn cô: "Chào cậu, mình là Ái Vy, rất vui được ngồi cạnh cậu."
Anh Thu cũng nở nụ cười đáp lại: "Còn mình tên Anh Thu, cậu cũng là thực tập sinh sao?"
"Đúng vậy!" Ái Vy kéo ghế lại gần Anh Thu nói nhỏ: "Ở đây bọn mình là người mới, giúp đỡ lẫn nhau nha!"
"Chắc chắn rồi!"
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, quản lý cũng không ra nhiệm vụ gì nặng nhọc, chỉ là soạn thảo hợp đồng theo mẫu sau đó đem in ra nộp cho trưởng phòng xem xét.
Chuyện này tương đối đơn giản, Anh Thu rất nhanh hoàn thành xong nhiệm vụ. Cô tiện tay đăng một trạng thái mới lên Fanpage.
Phạm Tích Nhân trong phòng làm việc thấy điện thoại rung một cái hiện thị nội dung: "Anh Thu Channel đã cập nhật trạng thái mới."
Fanpage mới của Anh Thu, Phạm Tích Nhân có lập một nick ảo theo dõi. Mỗi lần có gì mới sẽ có thông báo ngay lập tức. Mà lần này anh cũng không đánh sập Fanpage của cô nữa. Một lần xem như cảnh cáo là đủ rồi.
Phạm Tích Nhân nhấn nút gọi nội bộ: "Thư ký gọi Anh Thu đến phòng cho tôi."
Anh Thu mặt mày ủ dột đi đến phòng làm việc của Phạm Tích Nhân. Cứ tưởng buổi sáng trôi qua một cách yên bình, chiều nay cũng vậy. Ai ngờ anh ta vẫn chưa chịu buông tha.
Anh Thu không tình nguyện hỏi, cô không muốn gặp mặt Phạm Tích Nhân xíu nào: "Phó tổng có gì căn dặn."
"Nhiệm vụ quản lý giao cô làm xong hết chưa?" Thấy cô rảnh rỗi truy cập vào Fanpage anh đã biết rồi. Chỉ là hỏi cho vui mà thôi.
"Dạ rồi!"
"Tốt lắm, cộng một điểm chuyên cần." Phạm Tích Nhân sảng khoái nói.
Ánh mắt Anh Thu sáng rực, trong lòng vui sướng chỉ sợ mình nghe nhầm: "Thật không?"
"Cô không tin?"
"Tin! Tôi tin." Anh Thu vội nói, cô sợ anh ta sẽ đổi ý: "Cảm ơn Phó tổng!"
Phạm Tích Nhân gật đầu hài lòng: "Ừm! Nếu làm xong rồi thì giúp tôi một chuyện." Anh lấy một tập tài liệu dài cộm đẩy về phía Anh Thu: "Cô đánh máy cho tôi một bản đi. Nhớ đây là tài liệu nội bộ không được phép đem về nhà, trong ba ngày phải xong, tôi cần dùng." Phạm Tích Nhân nhướng mày đầy thích thú: "Nếu hết ba ngày vẫn không xong trừ năm điểm chuyên cần."
Cô biết ngay là không có chuyện gì tốt đẹp. Khi không lại thưởng một điểm chuyên cần rồi tìm cách trừ đến năm điểm.
Anh Thu ôm tập tài liệu ra ngoài, trong lòng nặng trĩu. Nhìn tập tài liệu này là loại giấy tờ được photo ra, chắc chắn có bản mềm, vậy mà bắt cô đánh máy lại toàn bộ.
Điểm chuyên cần của cô sắp bị trừ nữa rồi!