Xem Sai Tình Duyên Thì Phải Đền

Chương 1


trước sau

A là con phố thương mại nổi tiếng nhất, ngay cả trong mùa hè nóng nực dòng người trên con phố này vẫn nhộn nhịp và sôi động. 

Trong một góc phố nhộn nhịp, cái nóng mùa hè và tiếng người ồn ào như tan biến ngay khi vừa đặt chân đến đây. 

Ở đây có một gian hàng, mọi thứ rất đơn giản. Chỉ có hai chiếc ghế dài nhỏ cùng hai dòng chữ phóng khoáng mạnh mẽ trên tờ giấy Tuyên Thành: Xem bói. 

Ông già với bộ râu dài trắng và chiếc áo khoác vải thô màu xám đang ngồi đó. Tay “ông ta” đặt lên cuốn sách trên đầu gối, tay kia cầm chiếc ô đen để che nắng. 

Tất cả những điều này không hợp với phố xá phồn hoa, ngược lại khiến lão giả lộ ra chút bất phàm, chút bí ẩn. 

Nói đơn giản thì nó thực sự giống vậy. (???)

Đó là tổng kết của Hà Vĩnh, anh ngồi xuống cái ghế dài nhỏ trước mặt “ông ta”. 

Cách ăn mặc hôm nay của Hà Vĩnh là do anh cố ý. Một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần tây đen đơn giản, sạch sẽ. Mấu chốt đây đều là quần áo giá rẻ. 

Hà Vĩnh cong môi, hỏi ông lão trước mặt: “Thầy bói. Nên gọi ông thế nào?”

“Gọi tôi là Nhất tiên sinh.” ‘Ông lão’ chậm rãi đáp, giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn. Khi nói chuyện “ông ta” vẫn không buông ô xuống, hình như rất nâng niu làn da của mình. 

Nhất tiên sinh nhàn nhạt liếc nhìn Hà Vịnh, nói: “Vị này, cậu sinh ra đã mang mệnh phú quý, quần áo hay mặc khác hoàn toàn với hôm nay. Hôm nay mặc thế này, là để thử ta hay muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường?”

Sắc mặt Hà Vĩnh hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Nhất tiên sinh cũng nghiêm túc hơn. Anh mỉm cười, nói tiếp: “Nhất tiên sinh đúng là rất giỏi, chút tâm tư nhỏ của tôi đã bị tiên sinh nhìn thấu, khâm phục, khâm phục.”

Khóe miệng Nhất tiên sinh nhếch lên cực kì đắc ý, chòm râu bạc hơi căng ra. Nụ cười này khiến nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn. 

“Nếu Nhất tiên sinh đã giỏi như vậy, tôi sẽ vào thẳng chủ đề chính luôn.” Hà Vĩnh lấy một tờ giấy từ túi quần ra, đưa cho Nhất tiên sinh với thái độ rất chân thành, “Đây là ngày sinh của tôi và vị hôn thê, tôi muốn hỏi ông cuộc hôn nhân này thế nào?”

Nhất tiên sinh duỗi tay nhận lấy. 

Tầm mắt Hà Vĩnh dừng trên mu bàn tay đầy nếp nhăn của “ông ta”. Anh đoán thầm chắc ông lão này cũng phải trên 90 tuổi rồi. 

Nhất tiên sinh nhìn tờ giấy rồi nhắm mắt rung đùi, lắc đầu bấm ngón tay tính toán. Một lúc sau mở mắt ra, trả tờ giấy cho Hà Vĩnh nhưng vẫn im lặng, rất bí ẩn. 

“Thế nào?” Hà Vĩnh nôn nóng hỏi.

Nhất tiên sinh nhìn anh, vươn bàn tay nhăn nheo ra, ba ngón tay chà xát với nhau. 

Hà Vĩnh hiểu ngay, móc ví lấy 100 tệ đưa cho “ông ta”.

Nhất tiên sinh không nhận. 

Hà Vĩnh lại rút một tờ nữa. 

Nhất tiên sinh vẫn không nhận. 

Hà Vĩnh nhíu mày, cuối cùng lấy hết số tiền trong ví ra, tổng cộng 3000, đưa cho “ông ta”. 

Bây giờ Nhất tiên sinh mới chịu nhận, “ông ta” cũng không đếm lại mà nhét luôn vào túi áo. 

“Ngày sinh của anh và vị hôn thê không hợp.” Thu tiền xong Nhất tiên sinh không thèm quanh co nữa, trả lời thẳng. 

“Cái gì? Nhất tiên sinh, có phải ông xem sai rồi? Muốn xem lại không?” Hà Vĩnh miễn cưỡng nghe đáp án này. 

Nhất tiên sinh lạnh lùng liếc Hà Vĩnh, thái độ khá tệ, “Đây là đáp án tôi xem được, nếu anh không tin thì mời đi chỗ khác.”

Hà Vĩnh rất muốn đi ngay và luôn. Tiền xem bói nhiều như thế, thái độ còn như vậy. Xem bói mà giải thích thậm chí một lời giải thích cũng không có, Nhất tiên sinh này chắc là bọn bịp bợm trong giang hồ, mệnh phú quý trước đó không chừng do đoán mò. 

Trong lòng Hà Vĩnh tức giận nhưng không thể bỏ đi. Tiền là chuyện nhỏ, cái chính là vị hôn thê của anh chỉ đích danh muốn người này xem cho nên chỉ đành nghe lời “ông ta”. 

Hà Vĩnh mặc kệ Nhất tiên sinh có phải lừa đảo không, bây giờ chỉ vì một câu bói toán mà muốn phá hỏng hôn sự của anh, sao anh có thể mặc kệ?

Hà Vĩnh quan sát tỉ mỉ Nhất tiên sinh, từ quần áo đến khuôn mặt. 

Hà Vĩnh rất chuyên chú, anh muốn bắt thóp kẻ lừa đảo này. 

Từ
khi Hà Vĩnh ngồi xuống đến giờ, anh vẫn âm thầm quan sát cái ô của “ông ta”. Đó là một cái ô khá đắt, khác xa so với bộ quần áo cổ điển “ông ta” mặc. 

Hơn nữa Nhất tiên sinh này luôn che ô, đã một đống tuổi mà còn yêu đẹp, sợ bị phơi nắng giống cô gái nhỏ. 

Điều khiến Hà Vĩnh khó hiểu hơn là, tuy gương mặt và bàn tay Nhất tiên sinh đầy nếp nhăn, còn có chòm râu bạc, kể ra cũng phải hơn 90 tuổi. Nhưng lâu như vậy tay cầm ô của Nhất tiên sinh vẫn luôn vững vàng, cầm ô rất chắc chắn. Không hề giống một người già. 

Hà Vĩnh cẩn thận quan sát, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên vành tai Nhất tiên sinh. 

Nhất tiên sinh rất mất tự nhiên khi bị Hà Vĩnh nhìn như vậy, “ông ta” thấy đối phương hơi đáng thương, có thêm chút chột dạ, cuối cùng miễn cưỡng nói vài câu: “Cậu và vị hôn thê đều là những người quá chói mắt, hai người chói mắt ở bên nhau không tốt. Hơn nữa cậu vẫn ghét những thứ cô ấy khổ cực làm ra, cậu thế này không tìm được vợ là đúng.”

Lúc nói câu cuối cùng, trong ánh mắt của Nhất tiên sinh mang chút sâu xa, còn cả sự trách móc. 

Lòng Hà Vĩnh lộp bộp, Nhất tiên sinh lại nói đúng rồi. 

“Ông ta” thật sự là thầy bói?

Nháy mắt, Hà Vĩnh hơi nghi ngờ, anh lại nhìn vành tai Nhất tiên sinh, đôi mắt híp lại, trong lòng đã có phán đoán. 

Hà Vĩnh bỗng nhiên đứng dậy, chân dài một đi đến một trước mặt Nhất tiên sinh, nhìn “ông ta” từ trên cao xuống. 

Nhất tiên sinh nghi ngờ nhìn anh, rất ngạc nhiên với hành động này. 

Hà Vĩnh chợt nở nụ cười ấm áp với “ông ta”. 

Nhất tiên sinh đứng hình, thật, thật đẹp trai. 

Lúc Nhất tiên sinh đang hoá đá, Hà Vĩnh nhanh chóng cướp lấy cái ô “ông ta” luôn cầm trong tay. 

Hà Vĩnh gác ô lên vai, anh cong lưng, đối diện với gương mặt đầy nếp nhăn của Nhất tiên sinh, cười càng tươi hơn. 

Nhất tiên sinh và Hà Vĩnh che chung một chiếc ô. “Ông ta” nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hà Vĩnh, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. 

Đang suy nghĩ vẩn vơ, chỉ nghe thấy “Xoẹt” một cái, cằm Nhất tiên sinh chợt đau rát. Nhất tiên sinh sờ cằm theo bản năng, phát hiện chòm râu của mình đã biến mất. 

Hà Vĩnh một tay cầm ô đen, một tay cầm chòm râu bạc trắng, ngạc nhiên nhìn Nhất tiên sinh. 

“Nhất tiên sinh, râu của ông không chắc chắn lắm nhỉ.” Hà Vĩnh chậm rãi nói, nhìn “ông ta” một cái thật sâu. 

Một ông lão mà lại bấm lỗ tai, thật sự rất kì lạ. 

Nhất tiên sinh tức giận, hất bàn tay ở cằm ra, đứng bật dậy mắng: “Hà Vĩnh thối!” =)))

Lần này giọng nói không già nua như trước mà mười phần mạnh mẽ, càng khác biệt hơn khi đó là một giọng nữ trong trẻo dễ nghe. 

Hà Vĩnh nhìn Nhất tiên sinh trước mặt trợn mắt thở mạnh, ngơ người. 

Dù chỉ lộ cái cằm nho nhỏ nhưng giọng nói này rất quen tai, dáng vẻ tức giận cũng quen quen, Hà Vĩnh liếc mắt là nhận ra. 

“Y Doãn.” Hà Vĩnh nghi ngờ gọi tên đối phương.

“Hừ, anh còn biết tôi là ai à?” Y Doãn tháo luôn bộ tóc giả, gỡ luôn mặt nạ đầy nếp nhăn trên mặt và cánh tay, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đáng yêu nhìn Hà Tĩnh. 

Trong phút chốc Hà Vĩnh hoá đá, không thốt ra được câu nào. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện