Cả ngày hôm nay trạng thái tinh thần Thẩm Trì Hy không ổn chút nào.
Cô chưa bao giờ xảy ra bất kỳ sơ sót nào dù là nhỏ nhất trong công
việc, vậy mà hôm nay cô lại nói nhầm trang năm và trang sáu trong PPT.
Cuộc họp kết thúc, mọi người đều lục tục ra khỏi phòng họp, cô tắt
máy chiếu, ngước mắt nhìn An Huyền đang khoanh tay trước ngực, đôi mắt
cong cong, nhìn cô cười.
“….Làm gì mà cười trông đến đểu thế kia?” Cô liếc nhìn An Huyền, rồi lại cúi đầu chỉnh sửa tài liệu.
“Sau bữa tiệc tối qua chị đi đâu thế?” An Huyền cười tinh ranh hỏi.
Tim Thẩm Trì thót lên, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh gập máy tính
lại, hờ hững đáp: “Về nhà chứ còn đi đâu? Chẳng lẽ thuê phòng?”
Qua một lúc mà vẫn không thấy An Huyền trả lời, cô quay đầu lại nhìn
thì thấy hai mắt An Huyền sáng rực cười càng mờ ám nhìn chằm chằm vào cổ cô.
Ngay lập tức cô theo ánh mắt của An Huyền nhìn xuống cổ áo mình.
Và rồi cô nhìn thấy một vết hồng nổi bật trên cổ mình….
“Chị Hy này.” An Huyền cười hớn hở duỗi tay ra giúp cô cài cúc áo
trên cổ lại: “Mặc dù chúng ta làm việc trong công ty nước ngoài, lối
sống có phóng khoáng chức vị của chị cao, ngoài em ra không ai dám trêu
chị, tuy nhiên em tin, chủ để tám trong phòng uống nước hôm nay chắc
chắn sẽ xoay quanh dấu hôn trên cổ chị….”
Nghe An Huyền nói xong câu này, Thẩm Trì Hy chỉ muốn chết luôn tức
khắc, hình tượng lạnh lùng cô xây dựng bao nhiêu năm nay trong công ty
giờ bị dấu hôn phá hủy trong phút chốc.
Không, ngay trong tối qua, mọi việc xảy ra trong hôm nay đều do một
đêm điên cuồng hôm qua làm rối tung, không chỉ sáng nay ngủ dậy muộn,
thuyết trình PPT thì xảy ra sai sót, thậm chỉ không chỉnh trang lại quần áo, làm trò cười cho cả công ty.
Lúc này, sau khi bị chính câu nói mình vừa nói ra đập vào mặt, Thẩm Trì Hy lựa chọn cầm lấy laptop, lặng lẽ rời khỏi phòng họp,
Ngay trước khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng họp, An Huyền cười sau
lưng cô nói: “Chị Hy, cụ thể thì em không ép chị khai ra hết, song khó
khăn lắm mới có một người đàn ông đến “tưới ướt” chị, chị phải nắm chắc
đấy nhá!”
Thẩm Trì Hy dừng chân trước cửa phòng, một lúc sau mới quay đầu lại, giơ ngón giữa lên mà mặt lạnh tanh.
An Huyền xưa nay vẫn nhanh mồm nhanh miệng mà lúc này bị cô chặn họng cho không nói được gì, bò lăn ra cười không phanh lại nổi.
Quay lại phòng làm việc, vừa đặt máy tính xuống bàn Thẩm Trì Hy liền phi ngày vào nhà vệ sinh.
Bước bừa vào một phòng, cô thuận tiện đóng cửa lại, nhăn mà nhăn mặt mà cởi cúc cổ áo ra, cúi đầu nhìn.
….
Không chỉ ở trên quai xanh mà cả vùng ngực, vùng dưới ngực chi chít
những dấu hôn đỏ chót, thậm chỉ cả eo cũng có mấy vết thâm tím do tay
người bóp chặt vào.
Da cô vốn mẫn cảm dễ bị bầm tìm, tối qua cô lại như “dây lên cót” lăn lộn với chàng trai bao kia đến quên trời quên đất, đối phương rất
chuyên tâm cũng rất tận tâm với nghề, ra tay nặng như thế cũng nằm trong tầm dự liệu của cô. Thế nhưng tối qua cô vừa ngượng ngừng vừa hối hận
vừa mệt, đọc tờ giấy anh ta để lại liền lăn ra ngủ, nào có suy nghĩ gì
thành ra cả ngày hôm nay làm trò cười cho công ty.
Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng xảy ra chuyện thế này.
Cô cài lại cúc áo, thề độc trong lòng.
Cô tuyệt đối, never, phạm phải lỗi lầm này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh chàng trai bao khá hợp “khẩu vị” của cô kia, không bao giờ gọi anh ta đến “phục vụ” cô nữa.
Nợ một lần phí phục vụ thì nợ chứ sao, dù sao có coi cô là lưu manh được hời mà không đưa tiền cũng chẳng sao.
….
Vất vả mãi mới sửa xong PPT mà tổng giám đốc cần, ngẩng đầu lên đã
chín giờ tối, công ty không bóng người, cô ngáp một cái, thu dọn đồ đạc
cầm lấy túi xách rồi lái xe về nhà.
Về đến nhà tắm một cái đã đời, Thẩm Thì Hy ngổi xổm trên giường lật
xem thực đơn đồ ăn nhanh, cô đang tính gọi đồ ăn bên ngoài về.
Gọi một bát mì cay Thành Đô và một phần cánh gà nướng, cô vứt cuốn menu đồ ăn nhanh lên tủ rồi tựa đầu vào giường.
Hai phút sau, cô duỗi tay nhẹ nhành vuốt ve tờ giấy trắng dán trên cuốn menu.
Mặt không biểu cảm nhìm chăm chú vào mảnh giấy trắng nằm trước mặt
mình kia, chăm chú đến mức cô đã có thể thuộc lòng luôn cả dãy số điện
thoại trên tờ giấy, cô lấy điện thoại gõ từng số, lại một hồi lâu sau
mới ấn vào nút gọi.
Cô thề có cái đầu gối rằng cô không muốn làm thế.
Trời mới biết cô muốn chặt nát cái điện thoại của mình đến mức nào!
Ngay lúc cô đang cắn chặt răng muốn ngắt điện thoại thì ai biết đầu bên kia mới đổ chuông đã có người bắt máy.
“Alo.”
Giọng nói đàn ông vừa quen thuộc vừa dễ nghe vang lên trong đêm tĩnh lặng trở nên trầm thầm lại cuốn hút đến lạ thường.
Bỗng dưng cô nghĩ đến giọng nói cô mới nghe tối qua, giọng nói nhuốm đẫm màu tình dục.
Thẩm Trì Hy cố kìm nén hơi thở để không phát ra tiếng, ngón tay cô lưỡng lự trên phím tắt màu đỏ.
Năm giây sau, cô nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia điện thoại: “Số 227 đường Phúc Thủ?”
Cô ngây người: “Hả?”
“Ý tôi là vẫn là nhà cô chứ?” Giọng nói của đối phương dường như có
mang theo ý cười: “Nhà cô ở số 277 đường Phúc Thủ đúng không?”
Lúc này Thẩm Trì Hy mới phản ứng lại, nhăn mày nói: “….Sao anh biết là tôi gọi?”
Lúc mới đầu cô không nói câu nào anh ta đã biết là cô, hơn nữa tối
qua cô cũng không nói cho anh ta số điện thoại của mình, sao anh ta có
thể biết được.
Ai ngờ anh ta không hề trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói một câu rồi
cúp điện thoại, “Bây giờ tôi qua đó, đợi tôi mười lăm phút.”
“…” Thẩm Trì Hy nắm chiếc điện thoại đang phát ra tiếng tút tút, thở
dài một tiếng bất lực, cô tự mình dối người nhét điện thoại xuống dưới
gối.
**
Đúng mười lăm phút sau, chuông cửa vang lên.
Cô giơ tay vỗ trán, xuống giường xỏ dép ra mở cửa.
Cánh cửa được mở ra, anh đứng trước cửa cùng với … một bát mì cay Thành Đô và một cánh gà nướng trong tay.
Thẩm Trì Hy cảm thấy hơi đau đầu, đỡ lấy bát mì và cánh gà từ tay
anh, cô nói: “Không lẽ anh chính là cửa hàng đồ ăn ngoài mà tôi vừa gọi
đấy chứ?”
Anh bật cười, bước vào trong phòng thuận tay đóng cửa, xỏ dép, vửa
bước vào vừa cởi chiếc áo gió màu đen ra: “Đúng lúc gặp phải nhân viên
chuyển đồ ăn dưới nhà.”
“Sao anh biết họ chuyển đồ đến cho tôi?”
“Trên hóa đơn ghi số nhà em.”
Anh nhẹ nhàng mắc chiếc áo gió lên móc treo, sau đó ngồi xuống sô pha.
Cô đói đến mức sắp ngất, đặt ngay mông xuống ghế trước
mặt anh đâm
đầu vào ăn, ăn được một lúc cô mới phát giác ra bầu không khí có chút gì đó là lạ, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang nhìn mình ăn
trước mắt kia.
“…Anh, muốn ăn không?” Cô nhìn anh với vẻ mặt kỳ dị.
Ngay giây tiếp theo, đáp án của anh khiến cho cô chỉ hận một nỗi cắt
đứt đầu lưỡi mình: “Em ăn nhiều vào, lát nữa anh mới ăn no được.”
Thẩm Trì Hy ngượng ngùng trợn mắt, còn anh lại cười càng vui vẻ, nhân lúc anh mải cười, cô thầm đánh giá cách ăn mặc cùng với phong thái trên người anh. Một lúc sau cô đặt bát xuống, nói: “Chắc trong ngành anh
thuộc dạng cao cấp nhất rồi nhỉ? Đồng hồ anh đeo trên tay cũng đến 22
vạn (tầm khoảng 80 triệu tiền Việt), hơn nữa lại còn là mẫu mới.”
Anh không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận mà chỉ cười: “Khả năng quan sát tốt đấy.”
“Do tôi làm việc trong công ty đồng hồ.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn.
“Ồ, nhìn ra rồi, nữ cổ cồn trắng cao cấp.” Anh chống cầm đưa mắt nhìn xung quanh một vòng: “Còn độc thân, nữ cổ cồn trắng trong ngoài bất
nhất.”
Suy cho cùng anh ta ngao du trong “ngành” thỏa thích như thế, trải
nghiệm qua bao cô gái, khả năng quan sát đương nhiên tốt vô cùng, cô
không có lí do gì để phán bác, chỉ đành dùng hết sức trừng mắt với anh
ta: “Anh tên là gì?”
Nụ cười của anh càng rõ rệt hơn: “Sao nào, muốn lưu số điện thoại anh vào máy tính dùng cho lâu dài sao?”
“Câm miệng.” Thẩm Trì Hy tức giận quăng đũa xuống, rút tấm khăn giấy lau miệng.
Anh bật cười, đứng lên khỏi sô pha, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Weiking, w, e, i, k, i, n ,g.”
Và rồi anh đưa tay, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc dài óng mượt của cô, cúi đầu khẽ hôn lên đôi mắt cô: “Nhớ chưa em?”
Trái tim cô run lên.
Thật kỳ quái, chỉ cần anh chạm nhẹ cô, dẫu sự đụng chạm ấy không mang theo tình dục cũng đủ để khiến cô run rẩy. Tối qua như thế, tối này
cũng như thế, hơn nữa tối nay cô càng nhìn rõ khuôn anh, cảnh cảm nhận
rõ sự dịu dàng ấm áp anh mang đến khi hôn cô.
Có trời mới biết trong lòng cô cảm giác tội lỗi, sự xấu hổ dâng trào nhiều đến mức nào.
Bao nhiêu năm nay, cô chặn biết bao nhiêu đàn ông ngoài cửa, vậy mà
lại đề một người đàn ông xa lạ với một công việc đặc biệt này bước vào
cửa nhà mình, tiến vào cơ thể cô.
Thế nhưng cô còn có thể làm gì? Cô đơn bấy lâu, đã bao lâu rồi cô
không được hưởng thụ sự dịu dàng từ một người đàn ông như thế, chính bởi vì cô hiểu rõ không không cần dâng hiến trái tim mình vì mối quan hệ
xác thịt cũng có thể nhận được sự dịu dàng ấy, nên cô mới tự mình dối
người mà tiếp tục mối quan hệ này.
Anh nhanh chóng bế cô lên giường, không ngừng hôn lấy cô.
“Em thì sao, em tên là gì?” Trong những cái hôn liên tiếp rơi xuống, anh thầm thì bên tai cô.
Lúc này Thẩm Trì Hy vẫn còn chút lý trí, cô khép hai hàng mắt nói: “…Hy.”
“Hửm?” Anh nói: “Hy trong hy vọng ư?”
“…Ừ.”
“Thế gọi em là Tiểu Hy nhé.” Anh từ từ cởi bỏ bộ quần áo ngủ của cô: “Được không em?”
Cô không nói gì mà chỉ ôm chặt cổ anh, khẽ dán má mình lên gáy anh.
Cô nghĩ, nếu như lức này bạn hay đồng nghiệp cô, hay bất kỳ một người quen biết nào nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ đều không tin nổi vào mắt
mình, một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang khó gần như cô lại có lúc như
mỏng manh thế này.
Chính bởi vì không quen biết, không thân thuộc cô mới có thể để lộ ra con người chân thật của mình.
Không chút đề phòng nào.
….
Sau khi chấm dứt cô cuộn tròn mình lại, dựa vào lòng anh.
“Anh rất giống với một người mà tôi quen.” Sau sự im lặng kéo dài, cô bỗng lên tiếng.
Anh đắp chăn lên người cô, đợi cô nói tiếp.
“Là mối tình đầu cũng là bạn trai cũ của tôi.”
“Ồ.” Một lúc sau anh mới đáp lại vẻn vẹn một từ.
“Anh không tức giận khi bị người khác coi là vật thay thế ư?” Cô hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn.
“Nhưng ít nhất không phải người đàn ông khác bị coi là vật thay thế, mà là anh.” Anh cười khẽ.
Thẩm Trì Hy nhăn mày: “Đúng là biết dỗ người ta vui.”
“Không, anh nói thật.” Anh nhìn cô, bình tĩnh đến mức lạ thường.
Cô cũng cười, đương nhiên không coi lời anh nói là thật, cô rời khỏi
lòng anh, bước xuống giường, chuẩn bị đi tắm: “Ngày mai anh có rảnh để
đến không?”
“Vẫn là giờ cũ chứ?”
“Ngày mai tôi tăng ca về muộn, tầm khoảng 11 giờ?” Cô lấy quần áo từ trong tủ.
“Được.”
Thẩm Trì Hy nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: “Lẽ nào anh không có khách nào khác à?”
Anh thoải mái dựa vào đầu giường: “Gần đây không có, chỉ có mình em.”
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau khi cô bước vào phòng tắm, anh giơ tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, mở tin nhắn Wechat vừa mới nhận được.
Tổng giám đốc Đồng, anh không ở công ty sao, cuộc họp video lúc một giờ với công ty con bên Mĩ có cần hủy không?
Anh cụp mắt, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
“Không cần, bây giờ tôi đến.”