Phát hiện thần sắc Hà Thái Hoài có biến đổi, Huyết y nhân Hộ Giá Cung Chủ lập tức tung cả song chưởng quật vào Hà Thái Hoài :
- Đỡ ! Chết này !
Ào...
Hà Thái Hoài kịp trấn định, nhấn thêm chân lực vào chưởng đang đà tung ra :
- Vị tất đã như ngươi nói !
Ầm ! Ầm !
Và nếu Huyết y nhân vụt đưa cả hai tay lên che mặt vì phát hiện vuông lụa che giữ diện mạo y đã mất thì Hà Thái Hoài bật cười rú lên :
- Bọn ngươi muốn chết ! Ha...ha...! Bọn ngươi muốn chết ! Ha...ha...
Và Hà Thái Hoài cứ như hổ đói vồ mồi, lao đến chụp vào thanh đại đao của Thẩm Tuyệt Đao đang do Thẩm Tuyệt Đao cầm trên tay và nhảy vào bọn Huyết Ma Cung.
- Chết ! Ha...ha...
Có tiếng Trác Quang Minh hô hoán vang lên, gọi Thẩm Uyên Uyên :
- Lại nữa rồi ! Uyên muội, chạy mau !
Cũng có tiếng Ngũ Chỉ Bà Bà thất thanh hạ lệnh :
- Tất cả mau triệt thoái, tìm chỗ ẩn mau. Tiểu tử lại phát cuồng nữa kìa.
Bọn Huyết Ma Cung bỏ chạy thác loạn, Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cũng thế, cả hai chạy thục mạng.
Như cảm thấy đã đúng lúc, Hà Thái Hoài ném bỏ thanh đao, sau đó chộp đủ vào hai thi thể của nhị tuyệt và lao đuổi theo Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên.
Vút !
Nhờ thi thoảng vẫn quay đầu lại nhìn nên sau cùng Trác Quang Minh cũng phát hiện hành vi ngấm ngầm bám theo của Hà Thái Hoài. Y kinh hoảng suýt nữa dừng lại.
Hà Thái Hoài cũng nhìn thấy cử chỉ của y nên khẽ cau mặt :
- Đệ chỉ giả vờ thôi. Bọn Huyết Ma Cung có lẽ lúc này cũng đã biết, Trác huynh đã chạy tiếp đi.
Nghe rõ thanh âm của Hà Thái Hoài, đến lượt Thẩm Uyên Uyên suýt kêu hoảng lúc quay đầu nhìn thấy Hà Thái Hoài đang chạy ngay phía sau.
Cũng may nhờ có Trác Quang Minh trấn tĩnh. Y chộp vào tay Thẩm Uyên Uyên lôi đi :
- Có lẽ Hà huynh đệ chỉ giả vờ thế thôi. Bằng chứng là Hà huynh đệ có mang theo di thể... A ! Chạy nhanh nào, Uyên muội !
Nhưng chính câu nói đột ngột bỏ lửng của Trác Quang Minh đã làm cho Thẩm Uyên Uyên quá đau lòng chợt nhũn ra :
- Mẫu thân !
Trác Quang Minh bối rối dừng lại.
Hà Thái Hoài chạy đến, vội hét bảo vào tai Trác Quang Minh :
- Đừng dừng lại như thế. Mau điểm huyệt và đưa Uyên tỷ cùng đi. Nhanh nào.
Trác Quang Minh tỉnh ngộ, vội điểm huyệt và nhấc Thẩm Uyên Uyên lên vai, đoạn hối hả chạy.
Vút ! Vút !
Hà Thái Hoài vừa chạy vừa quan sát địa hình :
- Trác huynh, chúng ta cần phải tìm ngay một chỗ thật an toàn. Liệu huynh có chỗ nào như thế không ?
Trác Quang Minh phóng mắt nhìn quanh :
- Nếu có thì chỉ còn một chỗ. Nhưng e chúng ta không thể đến.
Hà Thái Hoài chợt cau mặt :
- Đã có tiếng bọn Huyết Ma Cung đuổi theo. Trác huynh hãy nói rõ về chỗ đó xem nào.
Trác Quang Minh vụt nghiến răng :
- Bọn chúng còn dám đuổi theo ư ? Được, phen này ta quyết liều chết với chúng.
Sợ Trác Quang Minh làm như thế thật, Hà Thái Hoài chợt bảo :
- Cũng không hề gì nếu Trác huynh muốn đệ một lần nữa phát cuồng và có thể hạ thủ luôn cả Trác huynh và Uyên tỷ
Hiệu quả của câu Hà Thái Hoài nói có làm cho Trác Quang Minh tăng nhanh cước lực hơn. Đồng thời y thở dài :
- Chỗ duy nhất có thể giúp chúng ta ẩn náu là một khe núi rất sâu. Và có thể hiểu đó là chỗ chúng ta cùng tán thân, tại đáy khe núi đó.
Hà Thái Hoài chợt đanh giọng :
- Phía sau là bọn Huyết Ma Cung truy đuổi. Một mình đệ thì không sao nhưng sẽ nguy cho tất cả nếu chúng ta dừng lại. Cứ đi tiếp thì hơn. Nào !
Hà Thái Hoài nhờ hưởng trọn vẹn nội lực của lão nhân họ Khúc ở Mê Hoa Ảo Tiên Bồng nên dù phải mang theo hai thân hình bất động vẫn có cước lực nhanh hơn Trác Quang Minh bội phần. Huống chi cước lực của Trác Quang Minh phần nào suy giảm là do phải mang theo Thẩm Uyên Uyên.
Tuy nhiên Thẩm Uyên Uyên đã tỉnh lại đúng lúc :
- Mẫu thân...
Phát hiện tiếng Thẩm Uyên Uyên rên, Hà Thái Hoài tuy vẫn tiếp tục chạy ở phía trước nhưng vẫn nói vọng lại với Trác Quang Minh:
- Hãy mau mau giải thích và giải khai huyệt đạo cho Uyên tỷ. Cần phải cho Uyên tỷ hiểu điều gì đang xảy ra.
Trác Quang Minh làm theo. Nhưng vừa mới giải huyệt cho Thẩm Uyên Uyên xong, Trác Quang Minh liền nghe nàng nói :
- Bọn Huyết Ma Cung đang truy đuổi theo chúng ta kìa. Như Trác huynh định đến khe vực phía sau núi ?
Chợt hiểu Thẩm Uyên Uyên nhờ nằm ở trên vai và đầu thì quay về phía sau nên mới dễ dàng phát hiện có sự truy đuổi của Huyết Ma Cung, Trác Quang Minh vội nói :
- Chúng ta không còn cách nào khác. Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn. Uyên muội có nghĩ như thế không ?
Thẩm Uyên Uyên thoắt người nhảy khỏi vai Trác Quang Minh :
- Hãy để muội dẫn đường, có thể sẽ làm bọn chúng mất dấu.
Kể như được nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Uyên Uyên vừa nói dứt lời đã lao vượt người qua Hà Thái Hoài :
- Đi phía này !
Vút !
Nhờ có Thẩm Uyên Uyên dẫn đường, với cách di chuyển cũng lạ lùng như Lưu Ngọc Bội thưở nào, Hà Thái Hoài dần dần phát hiện bọn Huyết Ma Cung đã khó theo chân.
Trác Quang Minh cũng lao vượt qua Hà Thái Hoài, lên tiếng khen Thẩm Uyên Uyên :
- Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lối mà đã lâu lắm rồi muội từng dẫn ta trốn đến chơi. Muội vẫn nhớ kỹ thế sao ?
Hà Thái Hoài nghe tiếng Thẩm Uyên Uyên chùng lại :
- Nhưng bây giờ chúng ta dù muốn cũng không còn thân sinh phụ mẫu để lén trốn đi. Mối thù này muội không thể không báo phục.
Trác Quang Minh dừng lại :
- Huynh cũng nghĩ như thế nếu việc tìm xuống khu vực không làm chúng ta táng mạng.
Hà Thái Hoài cũng vừa vặn chạy đến và lập tức cảm nhận sự hoang mang lo lắng tột cùng khi nhìn thấy một địa thế hiểm trở chưa từng thấy ở khe vực trước mặt.
Đó là một khoảng hoàn toàn trống không và được lờ mờ che kín bằng một lớp sương vụ luôn luôn cuộn đảo. Và nhờ mục lực tinh tường, đồng thời lớp sương vụ bao phủ ở bên trên hãy còn tương đối mỏng nên Hà Thái Hoài nhìn thấy phần vách đá ở bên này khe vực chỉ là một vách đá vừa thẳng vừa phẳng phiu, đến tìm một chỗ khả dĩ tỳ chân hay bấu tay vào cũng không có.
Thần thái của Hà Thái Hoài làm cho Trác Quang Minh lo ngại. Y nở một nụ cười gượng gạo :
- Vô vàn khó khăn, phải không Hà huynh đệ ?
Hà Thái Hoài rùng mình :
- Còn hơn thế nữa là khác. Phải nói đây chính là tử địa, như tử địa Mê Hoa Ảo Tiên Bồng ở cách nơi này không xa.
Thẩm Uyên Uyên thở dài :
- Có lẽ vì xem đó là tử địa nên trước kia Bách Cầm lão bá mới chọn nơi này làm chỗ táng thân, tránh không bị ai quấy nhiễu, nhất là bọn phàm phu tục tử.
Hà Thái Hoài động tâm :
- Chỗ Bách Cầm lão nhân táng thân ư ? Sao lúc trước đệ nghe Uyên tỷ nói với ý như muốn ám chỉ rằng vẫn chờ Bách Cầm lão nhân quay lãi để giúp khuyên giải nhị vị lão nhân gia ? Nếu đã rõ Bách Cầm lão nhân đã chết thì cớ gì Uyên tỷ còn có ý trông chờ ?
Thẩm Uyên Uyên lắc đầu :
- Ta cũng chưa hề nghĩ Bách Cầm lão bá đã chết. Sở dĩ ta nói như vậy vì lúc nãy ta có nghe mụ Ngũ Chỉ Bà Bà có bảo phải truy tìm chỗ lão bá Bách Cầm táng thân. Điều này khiến ta nhớ lại lời Trác sư bá trước kia từng nói với ta.
Hà Thái Hoài nghi ngờ :
- Lệnh sư bá đã nói như thế nào ?
Trác Quang Minh đáp thay :
- Hà huynh đệ bếu vẫn nhớ thì chính gia phụ từng bảo là đã tận mắt nhìn thấy Bách Cầm lão bá chỉ điểm thân pháp Bách Cầm cho Lưu Khánh Hà. Chuyện đó đã diễn ran gay tại đây. Và sau đó...
Hà Thái Hoài nôn nóng :
- Sau đó thì thế nào ?
Thẩm Uyên Uyên thở ra nhè nhẹ :
- Sau đó chỉ có một mình Lưu Khánh Hà quay lại và từ giã ra đi. Chỉ nghe gia mẫu hỏi về Bách Cầm lão bá thì Lưu Khánh Hà mới miễn cưỡng đáp. Rằng Bách Cầm lão bá đã vĩnh viễn ra đi và bảo mọi người hãy xem Bách Cầm lão bá như một thế ngoại cao nhân, đừng mong chờ có ngày Bách Cầm lão bá quay lại.
Hà Thái Hoài gật gù :
- Hỉểu rồi ! Bách Cầm lão nhân vì đã phó thác xong việc truyền nhân cho Lưu Khánh Hà nên yên tâm, kể như đã dứt bỏ chuyện đời, và lão nhân đã bỏ đi từ chỗ này, hoặc chết, hoặc sống chỉ có một mình lão nhân biết.
Trác Quang Minh tán thành :
- Ta vì nghĩ như thế nên mới bảo đây là chỗ duy nhất cho chúng ta ẩn thân. Huống chi mụ Ma Bà Ngũ Chỉ đâu phải ngẫu nhiên muốn truy tìm nơi táng thân của lão bá Bách Cầm.
Hà Thái Hoài đành chấp nhận lập luận của Trác Quang Minh :
- Đệ nghĩ chúng ta cần phải có ngay một quyết định, hoặc quay lại để cùng bọn Huyết Ma Cung tử chiến, hoặc phải tìm lối xuống ngay đáy khe vực này. Theo Trác huynh đáy vực sâu bao nhiêu?
Trác Quang Minh dùng chân hất một mẫu đá nhỏ cho lăn xuống đáy vực.
- Hà huynh đệ cứ lắng nghe thì biết.
Hà Thái Hoài càng lắng nghe càng giật mình :
- Mọi thanh âm đều mất hút ! Là một vực không đáy sao ?
Trác Quang Minh miễn cưỡng gật đầu :
- Chính gia phụ cũng từng nghĩ như thế !
Vẫn lo sợ bọn Huyết Ma Cung thế nào cũng tìm đến, Hà Thái Hoài liền vốc một nắm đá vụn, tung bừa vào khe vực :
- Thật khó tin nếu bảo trên đời này lại có loại khe vực sâu đến độ không thấy đáy. Đệ nghĩ...
Hà Thái Hoài chợt buông lửng câu nói khiến Trác Quang Minh lo ngại :
- Có điều gì bất ổn chăng ?
Hà Thái Hoài chỉ tay qua bên kia khe vực :
- Phía bên kia là gì ? Là một khoảng không hay một vách đá ?
Thẩm Uyên Uyên nghi ngờ :
- Sao Hà huynh đệ lại hỏi câu này ?
Hà Thái Hoài đáp :
- Trong nắm đá vụn đệ vừa ném ra, như có tiếng vang dội ngược lại từ phía bên kia.
Trác Quang Minh liền nhặt một hòn đá và lẳng mạnh sang bên kia.
Cứ thử xem, đâu có mất gì.
Bộp !
Thẩm Uyên Uyên trố mắt :
- Là vách đá ? Nghe đâu xa đến bảy hoặc tám trượng ?
Hà Thái Hoài bần thần :
- Theo đệ thì phài là chín trượng chứ không ít hơn. Không ai nhận biết là có vách đá này ư ?
Trác, Thẩm cùng lắc đầu. Và thái độ của họ làm cho Hà Thái Hoài cười thần bí :
- Nếu đệ đoán không lầm thì đó mới chính là chỗ cho chúng ta náu thân.
Đoạn, Hà Thái Hoài đặt hai thi thể của nhị tuyệt xuống. Vừa lùi lại thật xa để lấy đà vừa dặn họ :
- Đệ cần phải mạo hiểm một phen, Trác huynh và Uyên tỷ nếu có nghe đệ gọi thì hãy đáp lời. Còn nghe không nghe đệ gọi gì cả, hừ, phần của đệ như thế là xong.
Cả hai cùng giật mình lo ngại, định lên tiếng khuyên ngăn lại thì đã thấy Hà Thái Hoài vận lực lao đi.
Hà Thái Hoài sau khi chạy lấy đà, chờ cho thân chạm vào chí mí mép vực mới bật lên một tiếng thanh thoát :
- Đi !
Lập tức toàn bộ bóng nhân ảnh của Hà Thái Hoài liền chìm vào làn sương vụ vẫn cứ mênh mang cuộn đảo.
Vù...
Nhịp thở của Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên cũng lập tức như muốn dừng lại theo...
Và cả hai chỉ dám khì khì thở ra khi nghe thanh âm của Hà Thái Hoài từ bên kia gọi vọng sang :
- Tốt rồi ! Đúng là chỗ ẩn thân thật tốt ! Phiền Trác huynh tuần tự ném di thể của nhị vị lão nhân gia qua đây, gọi là cho có bầu có bạn với lão bằng hữu Bách Cầm.
Trác Quang Minh ngỡ ngàng và cố nhìn xuyên qua lớp sương vụ mờ mờ bằng ánh mắt bán tín bán nghi :
- Hà huynh đệ vừa nói gì ? Lẽ nào chỗ Hà huynh đệ đang đứng lại là chỗ Bách Cầm lão bá táng thân thật sao ?
Thanh âm hồi đáp của Hà Thái Hoài đầy quả quyết và hối thúc :
- Chờ đến lúc nhị vị cùng qua được nơi này khắc biết. Nào, muộn lắm rồi, Trác huynh hãy mau làm theo lời đệ vừa bảo đi thôi. Và nhớ, hãy định lượng phương vị thật chuẩn xác, hãy căn cứ theo chỗ phát thoại của đệ mà ném. Nào !
Trác Quang Minh và Thẩm Uyên Uyên lần lượt dụng lực đẩy hai thi thể của nhị tuyệt lao xuyên qua lớp sương vụ.
Có tiếng cười của Hà Thái Hoài vang lên, cho biết tất cả đều mỹ mãn :
- Giờ thì đến lượt Uyên tỷ. Nhờ Trác huynh hỗ trợ cho Uyên tỷ. Đừng quá lo lắng, hiệp lực của nhị vị nếu dồn cả cho một lẽ nào không vượt qua khoảng cách chín trượng ? Yên tâm đi, ở bên này đệ cũng chuẩn bị sẵn, sẽ không có sơ suất nào dù là nhỏ. Thế nào ?
Thẩm Uyên Uyên kinh hoảng nhìn Trác Quang Minh :
- Muội không thể. Khoảng cách này là quá sức của muội. Ngộ nhỡ...
Trác Quang Minh cũng có nỗi lo ngại riêng nên hỏi vọng qua chỗ Hà Thái Hoài :
- Bọn ta không ngại mạo hiểm đâu nếu biết rằng Hà huynh đệ hoàn toàn thật lòng với bọn ta.
Có tiếng Hà Thái Hoài chép miệng :
- Đệ thật không phải biết nói sao cho nhị vị hiểu. Chỉ biết rằng ngay khi nhị vị lão nhân gia khống chế huyệt đạo,toàn bộ niềm tin của đệ đối với mọi người có thể nói là không còn nữa. Nhưng hóa ra đệ đã lầm, Tuyệt Đao tiền bối tuy ngoài mặt cho thấy là có ý dùng đệ để đánh đổi sinh mạng nhị vị nhưng kỳ thực lại ngấm ngầm hàm sẵn ý là quyết cùng mụ Ma Bà liều một phen. Càng nhớ lại đệ càng ân hận về những gì đã nghĩ sai cho Tuyệt Đao tiền bối. Và người cũng giáo huấn cho đệ thật nhiều điều. Nhị vị nên tin đệ, dù chỉ