Phần vì không biết điều động chiếc thuyền, khiến nãy giờ dù loay hoay mãi vẫn chỉ làm chiếc thuyền cách bờ một quãng ngắn rồi thôi. Phần vì không thể làm ngơ mãi trước cảnh hà như hoa vừa kêu khóc vừa cuống cuồng chạy đi chạy lại trên bờ như muốn đuổi theo chiếc thuyền. lưu thái hoài bèn ném bỏ mái chèo qua một bên và gọi vọng vào:
ta có thể biến thành Huyết Ma bất kỳ lúc nào, nàng đòi theo, vậy là nàng không sợ ư?
Như Hoa đáp qua tiếng nấc:
Muội không sợ, cũng như mọi người ở đây vẫn không có ai sợ. Sao tướng công lại nóng nảy, quyết liệt bỏ đi?
Thái Hoài thở dài:
- Ta không nóng nảy. Ta cũng không bỏ đi. Ta chỉ muốn tìm một nơi chỉ có một mình ta để tiến hành một việc mà nếu có hậu quả gì cũng không đến nỗi liên lụy đến nhiều người.
Như Hoa đưa tay gạt lệ:
- Muội cũng giải thích với mọi người như thế và họ đều hiểu. Vì hiểu nên mọi người đã đồng ý cho muội đi cùng với tướng công, theo đề xuất của chính muội.
Thái Hoài lắc đầu chán nản:
- Mẫu thân ta thì sao?
- Lệnh đường chỉ nói, nếu số tướng công phải chết thì đã chết từ lâu rồi. Nhưng do Thiên Ý nên tướng công vẫn sống. Vậy vì cớ gì Hóa Công lại bắt tướng công phải trở thành đại ác ma? Và lệnh đường đã giao phó tướng công hoàn toàn cho cao xanh.
Thái Hoài cảm thấy có phần nào nhẹ nhõm:
- Lão chủ mẫu thì sao?
- Người bảo tướng công đang là Môn Chủ Đông Hải Môn, những gì do tướng công tự định đoạt chính là mệnh lệnh, mọi người phàm là môn nhân bổn môn không được phản kháng.
Thái Hoài thở hắt ra:
- Vậy còn nhạc phụ? Lệnh tôn dám giao sinh mệnh nàng cho ta sao?
Như Hoa e lệ và hai mắt thì bừng bừng sáng:
- Gia phụ bảo: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu xướng phụ tùy. Người còn bảo quyết định thế nào thì tùy muội.
Thái Hoài chấn động:
- Còn nàng? Nàng...
- Chàng đi đâu thiếp cũng nguyện ý theo cùng. Thiếp không nỡ xa chàng lẽ nào chàng lại nỡ bỏ thiếp?
Vút!
Với thân pháp Bách Cầm thượng thặng Lưu Thái Hoài đã từ trên thuyền lăng không lao vút vào bờ:
- Được. Ta sẽ không rời nàng và sẽ không bao giờ để nàng xa ta.
Cầm tay nàng, Thái Hoài vừa định nhấc nàng lên và phi thân quay lại thuyền thì chợt nghe quanh đó có tiếng động lạ.
Hoài nghi. Thái Hoài làm tỉnh hỏi khẽ nàng:
- Muội đến đây không chỉ có một mình?
Lập tức có tiếng cười vang lên:
- Thân thủ quả cao minh, thuộc hạ có giao nữ nhi cho Môn Chủ cũng hoàn toàn yên tâm. Ha...Ha...
Thái Hoài và Như Hoa cùng kinh ngạc khi tận mắt thấy từ một hốc đá nhỏ bình thường nằm cách mặt nước biển không bao xa đang tuần tự chui ra nào là Hà Như Nguyệt, Khúc Liễu Châu, nào là Ngũ Chỉ Bà Bà, Lão chủ mẫu và thân phụ của Như Hoa.
Phụ thân nàng vẫn cười:
- Đừng quá kinh ngạc như vậy? Không lẽ ở Đông Hải Môn nàu chỉ có một mình nha đầu ngươi là biết tạo ra bí đạo để thi thoảng lẻn ta ra khơi và dò xét từng hành tung của những kẻ mà ngươi nghi ngờ? Ta là Đường Chủ Chấp Pháp Đường, đương nhiên cũng phải có phương cách riêng của ta chứ. Ha....ha...
Thái Hoài chợt hiểu:
- Nhạc phụ và mọi người muốn tiễn đưa bọn tiểu tế?
Lão chủ mẫu gật đầu:
- Không thể không tiễn nếu sau này muốn có một ngày nghinh tiếp ngươi trở về. Đó là tập tục từ bao đời nay của Đông Hải Môn chúng ta.
Càng hiểu rõ thêm, Thái Hoài gật đầu và cất cao giọng:
- Bổn môn chủ ắt có ngày quay về. Mong tất cả tự bảo trọng. Cáo biệt!
Và thật nhanh, thiếu hiệp bật tung lên cao, ung dung đưa Như Hoa từ bờ vượt đến thuyền.
Có Như Hoa điều động chiếc thuyền mới chịu tách bờ và từ từ vượt song ra khơi.
Dõi nhìn vào bờ, hai mắt Thái Hoài vụt cay xè khi thấy mọi người vẫn đứng đó ngó theo và đưa tay vẫy mãi cho đến lúc tất cả đều trở thành những chấm đen nhỏ xíu.
Tay của Như Hoa chợt đặt lên vai chàng:
Muội hỏi mãi vẫn không nghe thấy tướng công đáp lời. Chúng ta sẽ đi đến đâu?
Thái Hoài quay lại, và không ngại cho Như Hoa nhìn thấy đôi mắt đã hoe đỏ của bản thân:
Chỉ tại ta mải nghĩ về mọi người thôi! Còn đi đâu ư? Đến Trung Nguyên thì quá sớm, nhưng không lẽ cứ lênh đênh mãi trên đại dương?
Nàng cười gượng và chấp thuận để những giọt lệ ngậm ngùi của buổi chia tay lâu dài:
Cách đây không xa có một nơi gọi là Hồi Phong Đảo. Hay là chúng ta đến đó, tướng công sẽ có một nơi yên tĩnh luyện công?
Hồi Phong Đảo? Danh xưng này có ý gì?
Nàng giải thích:
Không một ai rõ. Chỉ biết rằng thường khi phong ba bão tố qua đi thì ở Hồi Phong Đảo vẫn có gió cuồn cuộng một lúc lâu sau đó mới tan. Có lẽ vì thế mà có tên là Hồi Phong Đảo.
Thái Hoài mỉm cười:
Rất có thể đó là nơi Hải Long Vương ẩn mình. Ta đang muốn luyện công phu Tiềm Long, có đến chỗ Hải Long Vương cũng là phù hợp.
Như Hoa cười theo:
Tướng công thật khéo đùa. Chỉ sợ Tiềm Long chưa luyện xong đã bị Hải Long cuốn đi mất thì muội biết ở với ai?
Kéo Như Hoa sát lại, Thái Hoài thầm thì:
Nếu ta có bị Hải Long cuốn đi thì cũng quyết nắm giữ nàng theo, như thế này này.
Đỏ mặt, Như Hoa vùng thoát ra:
Thuyền đi chệch hướng rồi kìa. Thôi, để muội điều động thuyền, không đùa với tướng công nữa.
Không muốn để nàng xấu hổ lâu, Thái Hoài tuy theo chân nhưng vẫn nhanh nhảu giải thích:
Nàng phải chỉ ta cách điều động thuyền. Để khi nàng cần nghỉ ngơi đã có ta thay thế!
Và tình thế đã xảy ra đúng như vậy, có thể nói là quãng thời gian đầy ắp những hạnh phúc nhất của họ, đôi nam thanh nữ tú vẫn trong vòng lễ giáo cho dù chỉ có một mình họ với đại dương bao la.
Hồi Phong Đảo đã chìm vào bóng đêm, chỉ gây cho Thái Hoài một ấn tượng đó là một mãnh hổ đang thu mình chờ đợi con mồi đến gần.
Đem ý nghĩ đó nói cho Như Hoa biết. Chàng không ngờ đã vô tình tạo cho Như Hoa nỗi sợ hãi mơ hồ. Nàng nép người vào chàng:
Nếu đó là mãnh hổ thì thôi, chúng ta đừng đi đến đó nữa. Chờ khi trời sang, muội sẽ đưa tướng công đến một đảo khác.
Chàng phì cười:
Ta chỉ vui miệng ví như thế thôi, sợ gì chứ? Nếu nàng vẫn sợ thì cứ tạm ở đây chờ ta. Ta sẽ đo thám sát một vòng rồi quay lại ngay.
Nàng vẫn phản kháng:
Tướng công đừng đi. Hoặc nếu có đi thì cả hai chúng ta cùng đi.
Đẩy nàng lùi ra, chàng cười lớn:
Nàng sợ ta không thể quay lại sao? Yên tâm đi, dẫu có Hải Long Vương bắt ta cũng không ngại. Huống chi ta đến đây là để luyện công phu Tiềm Long có trong Xích Long Châu? Ha...ha...
Và Thái Hoài phi thân lên bờ, chạy quanh Hồi Phong Đảo.
Tất cả đều yên tĩnh chỉ trừ một tiếng kêu như tiếng gió hú trong đêm trường mênh mang vọng đến tai Thái Hoài:
Xích...Long .... Châu...
Sợ nghe lắm, Thái Hoài ngừng lại ngưng thần nghe ngóng.
Lần này âm thanh nghe rõ hơn:
Muốn cứu mạng Như Hoa, hãy trao Xích Long Châu cho ta...!
Thái Hoài thần tình chấn động. Thái Hoài vội tìm lối quay trở lại.
Thế nhưng, ở quanh Hồi Phong Đảo đâu cũng chỉ toàn là nước, bóng dáng của chiếc thuyền mà Thái Hoài vừa rời đi không còn nhìn thấy đâu nữa.
thật sự lo ngại, Thái Hoài hướng mặt về tứ bề gọi váng lên:
Như Hoa...! Nàng ở đâu? Kẻ nào vừa bắt giữ Như Hoa hãy lên tiếng đi!!
Đáp lại sự lo lắng của Thái Hoài vẫn là lời hô hoán mơ hồ, không rõ xuất xứ như lúc nãy:
Muốn cứu mạng Như Hoa, hãy giao Xích Long Châu cho ta. Thái Hoài...!!
Cuống cuồng, Lưu Thái Hoài càng chạy loạn hơn và càng gòa loạn hơn:
Như Hoa! Nàng ở đâu?! Kẻ nào dám bắt giữ Như Hoa của ta?
Những tràng cười lồng lộn vang đến:
Ngươi không nhận ra âm thanh của ta sao? Ta là Đoàn Chí Hải đây! Ha...ha...
Ở chỗ mơ hồ nào khác thì tiếng cười lại khác:
- Bổn nhân là Đường Chủ Ngoại Môn đường đây! Ngươi không nhận ra sao? Ha...ha...
Có thể nói cả tám phương tứ hướng đều có những tiếng cười vang vọng, và tất cả đã và đang làm cho Lưu Thái Hoài phát cuồng vì lo cho Hà Như Hoa:
Ta là Chung Hộ Pháp đây? Ngươi đã nhận ra chưa, Thái Hoài? Ha...ha...
Tả Hộ Pháp chính là ta. Ha...ha... ngươi chớ quá lo cho Như Hoa. Ha...ha...
Hãy giao nộp Xích Long Châu cho Hồ mỗ, Như Hoa vì thế sẽ toàn mạng! Ha...ha...
"Môn Chủ và Hoạt trưởng lão vùng Tứ vị Hộ pháp đã đoạt thuyền bỏ chạy". Câu bẩm báo ngày nào chợt hiện trở lại trong tâm trí Lưu Thái Hoài. Đủ cho chàng biết bọn người này vì lý do nào đó đã không chạy đến Trung Nguyên mà vẫn cứ quanh quẩn gần Đông Hải Môn và đã tình cờ đến Hồi Phong Đảo trước cả chàng và Như Hoa...
Không thể nghĩ bọn chúng vì biết trước nên chờ sẵn chàng ở tại Hồi Phong Đảo này, Lưu Thái Hoài cố dằn nén cơn giận dữ và quát lên thật to:
Đoàn Mẫn Chung, hãy giao trả lại Như Hoa cho ta. Xích Long Châu sẽ thuộc về ngươi.
Có một khoảnh khắc yên lặng, Lưu Thái Hoài biết đó là khoảng thời gian cho Đoàn Mẫn Chung suy nghĩ để tìm hiểu tại sao chàng biết rõ y là Đoàn Mẫn Chung thay vì phải xem y là Đoàn Chí Hải như y vừa tự nhận.
Còn chưa biết những gì mình vừa đoán đúng hay là sai, Thái Hoài chợt nghe thanh âm Đoàn Mẫn Chung vang lên:
phía trước, cách ngươi năm trượng một đỉnh đá nhô cao trên mặt nước ngươi hãy đặt Xích Long Châu lên đó nếu ngươi vẫn muốn Như Hoa toàn mạng.
Năm trượng, một khoảng cách hoàn toàn không xa nếu so với thân pháp Bách Cầm, vì nghĩ như thế nên Thái Hoài đáp ứng:
Ngươi không thể có Xích Long Châu nếu chưa giao Hà Như Hoa nguyên vẹn cho ta!
Đặt xong Xích Long Châu lên đỉnh đá, Lưu Thái Hoài lùi về và nghe Đoàn Mẫn Chung hỏi tiếp:
Xích Long Châu sao không còn sắc đỏ?
vẫn là vô hại nếu giải thích, Lưu Thái Hoài tự tin và giải thích:
Lúc ta cầm Xích Long Châu trong tay và vận công đã vô tình làm cho màu đỏ của Xích Long Châu biến mất!
Nhưng bên trong vẫn còn ẩn tàng công phu Tiềm Long chứ?
Lưu Thái Hoài tỉnh ngộ, hóa ra trước lúc rời xa Hà Như Hoa những gì chàng nói với nàng bọn chúng đều nghe thấy hết.
Chàng thừa nhận:
Vẫn còn. Và ngươi nên biết đó chẳng phải là công phu dễ luyện đâu.
dễ hay khó, điều đó có liên quan gì đến ngươi? Hãy lùi xa hơn nữa và chuẩn bị tiếp nhận Hà Như Hoa. Ta sắp ném cho ngươi.
Lưu Thái Hoài chợt cười vang:
Có lẽ không cân đâu. Ha...ha...
Và như bóng u linh, Lưu Thái Hoài chợt lao vút vào một động khẩu tối đen chỉ cách mép bờ nước biển chừng ba trượng.
Vút!
Đúng như Thái Hoài nhận định, thanh âm của Đoàn Mẫn Chung lúc nãy quả nhiên xuất phát từ bên trong động khẩu này.
Nhưng đó là chuyện lúc nãy. Còn bây giờ thì khác, thanh âm của Đoàn Mẫn Chung chợt vang lên, lần này là ở bên ngoài:
Ngươi tự chui đầu vào tử địa rồi, Thái Hoài. Và ta vẫn ung dung tiếp nhận Xích Long Châu, vẫn bắt giữ Hà Như Hoa trong tay. Ha...ha...
Lưu Thái Hoài càng thêm kinh tâm khi nghe ở ngay bên ngoài động khẩu vang lên tiếng đá nặng nề dịch chuyển.
Ầm...Ầm...!!
Và,
Rào...Rào...
Biết có biến, Lưu Thái Hoài phóng người lao ngược trở ra.
Vút!
Nào ngờ chỉ suýt nữa là Lưu Thái Hoài bị loạn thạch đè bẹp.
Loạn thạch đang rơi và làm bít dần lối xuất nhập động khẩu là lối mà Thái Hoài vừa lao vào.
Ầm! Ầm!!
Rào...Rào...
Phẫn nộ, Lưu Thái Hoài điên cuồng quật nhiều loạt kình vào đám loạn thạch đã rơi và vẫn rơi.
Ào...Ầm!
Vù...Ầm!
Và kết quả là loạn thạch rơi nhiều hơn.
Ầm! Ầm!!
Rào...Rào...
Không lo cho tính mạng, chỉ lo cho Hà Như Hoa, Thái Hoài quật kình nhiều hơn.
Ào...Ầm...
Vù...Ầm...
Cứ như thế, có bao nhiêu chân lực Lưu Thái Hoài đều dồn cả vào chưởng kình, quật loạn vào bất kỳ chỗ nào mà chàng cho rằng chỗ đó chàng có thể tìm thấy lối thoát.
Ào ...Ầm!
Vù ...Ầm!!
Loạn thạch rơi vẫn rơi và động khẩu vì thế hẹp lại dần, càng làm cho Lưu Thái Hoài cuồng nộ hơn:
Như Hoa...
Ào...Ầm!!
Đoàn Mẫn Chung ta phải giết ngươi!
Vù...Ầm!!
A...! Như Hoa...
Ào...Ầm!
- A... a...! Giết! Ta phải giết hết!
Ào... Ầm!
Rào...Rào...
Lưu Thái Hoài cứ thế quật mãi, quật mãi...
*
* *
nước biển dâng lên, len qua từng kẽ đá lớn nhỏ, thấm dần vào y phục của Thái Hoài.
Nước thấm lạnh làm Thái Hoài tỉnh lại.
nước biển mặn ngấm qua miệng làm cho Thái Hoài nhớ lại:
- Như Hoa...
Thái Hoài ngậm miệng lại, kịp ngăn một ngụm nước biển chực ùa vào lúc chàng há miệng để gọi.
Và nước biển mặn làm mắt chang xốn xang cay xè và tuôn lệ.
⬞ Hết rồi! Như Hoa mà rơi vào tay tên ác ma Đoàn Mẫn Chung thì còn gì là tánh mạng. Ôi chao! Ta thật vô dụng, bị y lừa như lừa một đứa trẻ. Và Như Hoa phải vì sự vô dụng của ta mà mất mạng, mất mạng thật rồi!!"
không thiết gì sống, Lưu Thái Hoài cứ nằm im, cho dù đã nhận ra rằng bản thân không những sắp bị làn nước biển dâng lên nhấn chìm mà còn bị nhièu thật nhiều loạn thạch đè bẹp dí từ bên trên.
Theo thủy triều, nước biển cứ dâng mãi lên cao. Và vì đây là mặt biển nên theo từng cơn sóng dập dềnh, nước biển cứ càng lúc càng vỗ càm cạp vào đá vào thân Thái Hoài.
Trong vô thức, Thái Hoài đã không biết rằng bản thân ngay từ đầu đã có phản xạ theo bản năng, là nín hơi bế khí mỗi khi bị sóng biển tràn qua mặt và sau đó phì phì thở ra lúc sóng biển lui đi.
cứ như thế một lúc lâu, Lưu Thái Hoài chợt có cảm nhận việc bị loạn thạch đè ở bên trên như không còn gây cho chàng cảm giác nặng nề nữa.
nhận thức liền quay trở lại khi cảm giác này làm cho chàng phải nghĩ suy tìm hiểu nguyên do.
Trong hai tay thì có một tay vẫn còn cử động được, vì không bị loạn thạch đè như cánh tay bên kia, Thái Hoài đưa tay lên cao và sờ soạng.
Đá đè ở bên trên vẫn giữ nguyên, chứng tỏ cảm giác nhẹ nhõm vừa có không phải là do loạn thạch đã lăn bớt ra. Thái Hoài nghĩ như thế và càng thêm quyết tâm, phải tìm hiểu cho ra lẽ nguyên nhân đã tạo cho chàng cảm giác nhẹ nhõm đó.
nước biển dâng cao thêm, đầu chàng cũng tự ngước lên cao và hô hấp