Nhóm dịch: Thiên TuyếtSau đó chậm rãi nói: "Vì viên Khai Mạch đan này, ta một thân một kiếm xâm nhập Tây Sơn, tắm máu liều mạng mới có thể đánh tan ổ tặc.
Trận chiến này, người ta trúng mười ba vết thương, có hai vết là chí mạng.""Vì để khai mạch có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, ta định đợi thân thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong mới lại dùng viên thuốc này này.
Ta biết hoài bích có tội, cho nên ta chưa từng lộ ra với bất kỳ người nào.
Tất cả mọi người đều cho là ta đã nuốt đan dược ngay trong hôm đó rồi, ngoại trừ ngươi, ngoại trừ năm huynh đệ cùng vào sinh ra tử chúng ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì ta chưa từng giấu diếm các ngươi bất cứ chuyện gì.""Từ năm năm tuổi ta đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới tu hành, ta đã truy tìm viên Khai Mạch Đan này.
Ta trời sinh không có đạo mạch ngoại hiển, muốn siêu phàm chỉ có thể dựa vào đan dược.
Nó là đường tu hành của ta, là hi vọng của ta, là ánh sáng duy nhất của ta.
Ngươi cũng biết tình huống gia đình của ta, ngươi cũng biết ta có bao nhiêu cố gắng.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã luyện kiếm, trăng lên đỉnh đầu mới nghỉ ngơi.
Ta xưa nay không đi thanh lâu kỹ quán, cũng chưa từng phóng túng chính mình.
Toàn bộ Phong Lâm đạo viện, ta dám nói không có bất kỳ một đệ tử ngoại môn nào nỗ lực hơn so với ta.
Vì viên Khai Mạch Đan này, ta cố gắng ròng rã mười một năm!"Khương Vọng nói xong, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Bằng Cử: "Có mồ hôi, máu, nước mắt của ta, Khai Mạch Đan này dùng tốt không?"Xung quanh nhất thời yên tĩnh.Đôi môi Lăng Hà mím chặt, Triệu Nhữ Thành cắn răng không nói, thậm chí hán tử như Đỗ Dã Hổ cũng đỏ bừng mắt.Đúng vậy, trong số bọn họ, có ai là không biết đến sự si mê, mệt mỏi, khổ cực của Khương Vọng?Mà Phương Bằng Cử, lại có thể hung ác hạ xuống loại tâm tư này!"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Trên mặt Phương Bằng Cử lóe qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị gã cưỡng chế đè xuống: "Tuần trước, bá phụ ta có dẫn thương đội đi qua Hành Vân quốc, trùng hợp mua được một viên Khai Mạch Đan từ trong tay một vị tu giả túng quẫn, vì vậy nên ta mới có thể đạo mạch ngoại hiển, liên quan gì đến ngươi? Đừng tưởng rằng ai cũng giống như ngươi, xuất thân thấp hèn, vì cầu tiến mà không từ thủ đoạn! Phương gia ta gia tài nghìn vạn, chẳng lẽ mua không nổi một viên Khai Mạch Đan sao?"Trong lòng Triệu Nhữ Thành trướng ý hận, lúc nói chuyện đã không còn thu liễm, lời lẽ sắc bén: "Đúng vậy, Phương gia quả thực là gia tài nghìn vạn.
Đáng tiếc cha mẹ ngươi mất sớm, ngươi cũng không phải độc đinh đích mạch của Phương gia, tài nguyên mà gia tộc phân phối cho ngươi cũng là có hạn.
Bằng không, sao đã qua thời gian dài như vậy rồi, mà ngươi lại không có nổi một viên Khai Mạch Đan, giờ thì lại trùng hợp có ngay sau khi Tam ca của ta bị tập kích?""Việc này chỉ là trùng hợp.
Ta chỉ có thể nói, quá khéo rồi!" Ánh mắt Phương Bằng Cử hiện lên vẻ sắc bén: "Việc không chứng cứ không nên nói nữa, chúng ta từng là huynh đệ, ta không tính toán với các ngươi.
Nếu có lần sau, đệ tử nội viện là