Cả một buổi chiều, tâm trạng Lâm Uyển đều không yên.
Xuân Hạnh ân cần rót một chén trà an thần.
Lâm Uyển bưng lên miễn cưỡng uống hai ngụm rồi đặt xuống, ánh mắt vẫn không thôi nhìn về phía cửa phòng, trông chờ hạ nhân ra ngoài tìm hiểu tin tức có thể mau chóng quay về báo tin.
Lúc mặt trời lặn, còn chưa đợi được hồi âm từ hạ nhân, lại chờ được thái thái cử người sang truyền lời, bảo nàng qua dùng bữa tối.
Lâm Uyển chỉnh trang qua loa, rồi mang theo Xuân Hạnh vội vàng tới viện tử của thái thái.
Trong viện Đào Thị, nô bộc bưng chén bát cúi đầu mà đi, cử chỉ không tiếng động.
Lâm Uyển vừa bước vào trong viện đã nhạy cảm phát hiện bầu không khí không đúng.
Lúc đi hai bước, nàng đột nhiên ngừng bước chân, hơi nghiêng mặt ra sau, ý bảo Xuân Hạnh lại gần.
Xuân Hạnh bước lên trước, đỡ lấy cánh tay nàng.
Lâm Uyển thuận thế khoác tay kia lên cổ tay Xuân Hạnh, cố sức nắm lấy.
Xuân Hạnh kinh ngạc ngước mắt, thì thấy ánh mắt ám chỉ của cô nương bọn họ.
Sự ăn ý lâu năm của hai chủ tớ khiến chỉ cần hai cái chớp mắt, Xuân Hạnh đã hiểu ý của cô nương bọn họ.
Trái tim nhảy lên, sắc mặt nàng ấy cũng căng thẳng. Cũng may tâm trạng hồi hộp này chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau lúc nàng ấy cúi mặt hít sâu vài cái thì vẻ mặt lại khôi phục như thường.
Lâm Uyển thấy vậy thì quay mặt lại, bình tĩnh để Xuân Hạnh đỡ, tiếp tục đi đến phòng chính.
Ngoài chính đường, hầu cận của Hầu gia đương gia đang đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa, thấy tam cô nương của quý phủ đến thì khom người cúi đầu từ rất xa, hành lễ chào hỏi.
Lâm Uyển bước vào nội đường.
Trong chính đường, chiếc bàn khảm viền trai sơn đen trống trơn ở đó, xung quanh bày vài chiếc ghế mây tròn tám chân, bọc lụa ngay ngắn.
Lâm Uyển quét mắt một vòng, trong phòng khách trống trải, mặt bàn cũng trống trơn, không thấy hạ nhân đi qua đi lại bày đồ ăn, cũng không thấy bóng dáng mấy ca ca tẩu tử của nàng, thậm chí ngay cả thái thái cũng không ở đây.
Sắc trời lúc này sắp tối, mặc dù nội đường thắp đèn lồng, nhưng cũng không sáng sủa là bao.
Ánh mắt Lâm Uyển nhìn về phía trước thì thấy phụ thân nàng đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, bưng chén trà hờ hững uống. Rõ ràng trông nét mặt không nghiêm cẩn, nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ uy nghi.
Thấy Lâm Uyển tiến đến, Lâm Hầu gia xưa nay đoan chính, mặt mày nghiêm túc cũng lộ ra vẻ hiền hòa.
Lâm Uyển thu lại tâm trạng, theo Xuân Hạnh đỡ bước lên, nhẹ giọng chào hỏi: "Vấn an phụ nhân đại nhân."
Lâm Hầu gia gật đầu. Nữ nhi của ông xưa nay nết na thùy mị, ngôn ngữ cử chỉ phù hợp với quy phạm lễ nghĩa của tiểu thư thế gia, trước giờ đều làm ông hài lòng.
Theo lý mà nói, với phương diện lễ nghi quy củ của nàng thì không thể nào phạm sai lầm lớn, nhưng... chuyện của Văn Sơ, phải giải thích thế nào?
Ông nhớ tới lời đích trưởng tử truyền đạt lại, không khỏi nhíu mày.
"Nương con có mấy lời muốn hỏi riêng con, con vào trong phòng tìm nàng đi."
Lâm Uyển nhẹ giọng đáp một tiếng.
Khi nàng đang định dẫn theo Xuân Hạnh đi vào, lại nghe tiếng Lâm Hầu gia đôn hậu nói: "Không cần dẫn theo nha đầu. Con tự qua đó là được."
Lâm Uyển gật đầu đồng ý.
Đợi bóng dáng Lâm Uyển biến mất trong phòng, Lâm Hầu gia thu lại ánh mắt, quay lại nhìn nha đầu cung kính đứng đó.
Ông tiện tay đặt chén trà xuống, đậy nắp trà đánh choang một tiếng.
"Quỳ xuống."
*
Sau khi Lâm Uyển vào phòng, má Chu ở bên ngoài khép chặt cửa phòng lại, còn buông rèm xuống.
Trong phòng chỉ còn một người là Đào Thị, lúc này bà đang ngồi ngay ngắn trên đường, trên mặt không có biểu cảm, nhìn về phía nàng.
"Uyển tỷ nhi, con lại đây."
Lâm Uyển cất bước qua, ngồi xuống chiếc ghế thêu đối diện Đào Thị, yên lặng chờ câu hỏi.
Đào Thị quan sát nét mặt nàng một phen, thấy nàng nhu thuận an tĩnh trước sau như một, hiểu chuyện biết điều, tâm trạng phiền muộn bất giác tan đi vài phần.
"Uyển tỷ nhi, nương có mấy câu muốn hỏi con, con nên thành thật trả lời."
Uyển tỷ nhi nắm hai tay đặt trên đầu gối, nhỏ nhẹ trả lời: "Thái thái cứ hỏi."
Đào Thị thấy nàng như vậy, ánh mắt hòa hoãn lại.
"Uyển tỷ nhi, con nói thật cho nương biết, con có chuyện gì giấu ta không?"
"Tại sao thái thái lại nói như vậy? Nếu có chuyện gì, con đương nhiên sẽ nói với người, sao dám dối gạt."
"Thật không?"
"Đương nhiên."
Tâm trạng Đào Thị nhẹ nhõm, rồi lại nhìn qua nét mặt nàng: "Vậy mấy lần trước con ra ngoài đã gặp gỡ ai?"
Lâm Uyển nhỏ nhẹ nói: "Thái thái đang muốn chỉ đến ai? Mấy lần trước con ra ngoài cũng chỉ đến Trân Bảo Các và cửa hàng son, nếu nói là gặp gỡ ai... thì cũng chỉ là mấy người chưởng quỹ thôi. Thực ra thỉnh thoảng vài lần cũng gặp hai ba người quen, cũng đều là tiểu thư thế gia ra ngoài đi dạo như vậy."
"Còn ai nữa? Còn có người ngoài nào không?"
Lâm Uyển suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không còn nữa."
"Lúc trước ra ngoài, con có trêu chọc đến..." Đào Thị hơi khó nói: "Kẻ phong lưu nào không?"
Vừa nói dứt lời, Đào Thị nhìn thấy nàng há miệng ngẩn ra, dường như bị kinh hãi.
"Không có thì tốt." Biết nữ nhi bà da mặt mỏng, Đảo Thị lại kéo tay nàng lại, giải thích: "Con cũng không cần suy nghĩ nhiều, tất nhiên là nương biết con nhu thuận hiểu lễ nghĩa, không làm ra chuyện quá giới hạn gì. Nương chỉ sợ lúc con ra ngoài, vô tình kẻ háo sắc nào đó chú ý, vô vớ rước thị phi vào người."
Lâm Uyển chậm rãi nói: "Nữ nhi thật sự không biết những điều này. Trước kia lúc ra ngoài đều có đeo mũ mạng, khi tiếp xúc với người ngoài chưa từng tháo xuống. Tất cả những lần ra ngoài, cũng đều gặp mặt những người giữ khuôn phép. Thái thái cũng biết, Trân Bảo Các và cửa hàng son chủ yếu là nữ quyến, hoặc là quý nhân hiển hách ở đó, đâu có loại người như thái thái nói ở đây?"
"Không có thì tốt, không có thì tốt."
Vẻ mặt Đào Thị hoàn toàn giãn ra, vỗ vỗ tay nàng, thở dài: "Còn chẳng phải vì chuyện Thẩm công tử bị đánh hay sao? Sau khi Thẩm công tử tỉnh lại thì gọi đại ca con đến, một mình nói chuyện với hắn. Đại ca con còn tưởng là hắn muốn xin mau giúp bắt hung thủ, đòi lại công đạo cho hắn, lại không ngờ Thẩm công tử lại không hề nhắc đến việc nghiêm trị hung thủ, mà lại..."
Đào thị dừng lại, hơi lo lắng nhìn Lâm Uyển.
"Mà lại uyển chuyển nói hai câu ý tứ, đại ý là trước khi hắn lập nghiệp không suy nghĩ đến việc thành gia. Đại ca con vừa mới kịp phản ứng, thì buột miệng nói rằng sau kỳ thi xuân tới đây, cân nhắc thêm cũng không muộn. Thẩm công tử lại không hé răng, mãi lâu sau mới ngập ngừng nói một câu... Không dám có ý trèo cao."
Ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Văn Sơ vốn dĩ không cần nói rõ, Lâm Xương Thành đã có thể lập tức xâu chuỗi lại sự việc.
Có thể tưởng tượng được, khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Xương Thành dâng lên cơn sóng dữ thế nào!
Hắn có ý muốn hỏi cụ thể đám ác nhân kia trông ra sao, nói lời bức bách thế nào, nhưng cũng biết một khi hỏi ra, chắc chắn nguyên nhân khiến Thẩm Văn Sơ vô cớ chịu tai bay vạ gió lần này là đến từ một kẻ phóng đãng ghen tuông vì tiểu muội nhà hắn.
Thẩm Văn Sơ là quân tử, hắn cũng chỉ nói bóng gió về tai họa bất ngờ này, chưa từng vạch trần tại chỗ, mà đương nhiên Lâm Xương Thành muốn bảo vệ thể diện Lâm phủ, chỉ có thể giữ trong lòng những thắc mắc nghi ngờ, cất giấu việc này, về phủ bẩm phụ thân hắn.
Lâm Hầu gia nghe nói việc này, tức giận ném vỡ một chén trà tại chỗ.
Tên phong lưu nào dám vấy