Chương 108: Bụi trần lắng đọng
Nhìn theo bóng hắn rời đi, Lâm Uyển rơi vào trầm tư.
Vậy mà hắn lại đồng ý.
Nàng vốn thăm dò thử đề yêu cầu, cũng không dám nghĩ hắn có thể đồng ý ngay, không ngờ hắn lại thật sự đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Là triệu chứng điên cuồng cố chấp của hắn có chỗ hóa giải?
Vì sao? Nàng đã đả động hắn bằng cách nào?
Nàng bắt đầu từ từ nhớ lại từng chút chung đụng từ lúc tiến cung, dần dần bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ không phải hắn muốn nàng một mực thuận theo? Có lẽ như vậy hắn sẽ chỉ càng cảm thấy nàng yếu đuối, cảm thấy nàng không chịu nổi một kích, ai cũng có thể tổn thương nàng, càng làm hắn không có cảm giác an toàn, thực thi mạnh hơn cái hắn gọi là "bảo vệ"?
Bây giờ cảm xúc hắn chuyển biến hẳn là bắt đầu từ ngày đó lâm triều. Có lẽ là nàng lên tiếng bảo vệ khiến hắn cảm thấy nàng không phải yếu đuối quá mức như vậy, cũng không phải luôn luôn tránh sau lưng hắn mới có thể sống sót, mà là có thể cùng hắn đồng tâm hiệp lực, cùng hội cùng thuyền?
Những điều này chỉ là suy đoán của nàng, cụ thể đoán trúng mấy phần thì thực ra nàng không biết.
Nàng trầm muộn liếc mắt, ánh mắt vô tình lướt qua mấy quyển sách thuốc chất đống trên bàn. Nàng nhìn một lát sau đó đứng dậy đi tới, phất tay gạt hết tất cả thư tịch bên trên xuống đất.
Y chữa được bệnh cơ thể, nhưng y không chữa được lòng người, học rồi thì có ích lợi gì.
Lúc Lâm Hầu gia theo thái giám truyền lời đi về phía Càn Thanh cung, trong lòng vừa thấp thỏm suy nghĩ không biết nàng gọi ông đến có chuyện gì, lại vừa thầm nghĩ sẵn trong đầu, lát nữa gặp mặt thì nên dẫn chủ đề tới việc Thánh thượng mang nàng vào triều như thế nào, nghĩ xem nên làm thế nào để nàng thuyết phục Thánh thượng chớ có khăng khăng cố chấp.
Đến Càn Thanh cung, ông ở ngoài điện chờ thái giám bẩm báo.
Sau khi thái giám cao giọng truyền cho ông yết kiến, ông nghiêm mặt, phủi tay áo quan, vội vàng vào điện bái kiến.
Sau bình phong lưu ly màu lục hoa lệ, trên ghế vàng điêu khắc đầu phượng phủ vải bọc ghế màu đỏ rực, người cài châu quan quý giá trên tóc mai, mặc cung trang điểm xuyết châu ngọc thêu chín đầu phượng đang đoan chính ngồi trên đó.
Lâm Uyển cười nhẹ nhìn phụ thân trước mặt, nhìn ông một thân quan phục màu đỏ tía tượng trưng cho trọng thần tam phẩm trong triều trở lên, dịu giọng bảo ông đứng dậy.
Lâm Hầu gia nghe ra giọng nói của nàng cũng không thân thiện, trong lòng hơi hồi hộp.
"Gần đây phụ thân khỏe mạnh chứ?"
"Đa tạ nương nương lo lắng, thần tất thảy đều khoẻ."
"Sức khỏe mẫu thân như thế nào?"
"Cũng còn tốt. Nhất là nghe nói người bình an trở về, tinh thần phấn chấn, thân thể cũng khỏe mạnh không ít."
"Các huynh trưởng thế nào? Việc học của các chất nhi có tiến bộ hay không?"
"Nương nương không cần lo lắng, những cái khác bọn họ đều ổn."
Nàng hàn huyên không thân thiện cũng không lạnh nhạt, Lâm Hầu gia trả lời đâu ra đấy. Giờ phút này, ông chỉ cảm thấy người đang ngồi trên cao kia lạ lẫm vô cùng, tuy nói là con gái ruột của ông, nhưng lại cảm thấy cách núi cách biển, khiến ông không thể nào nhìn thấu suy nghĩ.
Hàn huyên xong, trong điện rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Lâm Hầu gia đang ngập ngừng có nên mở miệng trước hay không, lại nghe thấy người trên ghế phượng đi thẳng vào chuyện chính: "Đối với việc hai ngày gần đây Thánh thượng mang ta cùng vào triều... phụ thân thấy như thế nào?"
Thấy như thế nào? Hiện ra trong đầu Lâm Hầu gia trước tiên chính là hình ảnh đám người Vương Ích châm chọc công kích ông trắng trợn, cùng thảm cảnh vài nét bút trong sách sử lại làm ông tiếng xấu muôn đời.
"Cái này..." Ông do dự cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Tuy là ông không thể chờ đợi muốn khuyên nàng chớ chấp mê bất ngộ, để tránh gánh cái danh yêu phi lại không còn đường lui, nhưng ông vẫn cố kỵ tai mắt Thánh thượng, đề phòng chọc Thánh thượng giận.
Lâm Uyển hơi cử động người đổi tư thế, tay trắng khẽ khoác lên tay vịn đầu phượng điêu khắc: "Bây giờ trong điện chỉ có cha con chúng ta, người không cần kiêng dè, cứ nói đừng ngại."
Ông ngập ngừng một phen, cuối cùng cắn răng nói: "Thứ cho thần nói thẳng, bây giờ nương nương đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu có sơ ý chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Bây giờ triều thần đều rất ngầm bất mãn với nương nương, nếu bọn họ lan truyền chuyện của nương đến dân chúng, vậy còn không biết những ngu phu vụng phụ kia sẽ phỉ báng danh dự nương nương như thế nào! Cho nên thần cảm thấy, nương nương có thể khuyên can Thánh thượng..."
"Sai rồi." Lâm Uyển không nhanh không chậm gắt lời ông: "Phụ thân coi là ta còn có lựa chọn? Nếu có lựa chọn, ta cần gì phải cố ý tuyên người vào cung?"
Lâm Hầu gia kinh ngạc.
"Phụ thân, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Bây giờ tình cảnh của ta thực rất gian nan, triều thần hoặc bút tru mực phạt cùng nhau công kích, hoặc thờ ơ lạnh nhạt án binh bất động, tóm lại phần lớn đều hận không thể đưa ta vào chỗ chết. Như vậy làm sao mà được, sớm muộn ta cũng bị bọn họ mạnh mẽ chèn ép không thể trở mình. Cho nên, ta cần có ý kiến khác biệt trong triều, phải có người dẫn đầu tỏ thái độ đứng về phía ta, thay ta xông pha chiến đấu."
Một câu vừa dứt, sắc mặt Lâm Hầu gia kinh hãi.
Đây là... đây là muốn ông đối địch với thần tử khác!
"Nương nương!" Ông kiềm chế hoảng hốt, tận tình khuyên: "Sao người không yên vị làm Hoàng hậu của người? Tôn vinh bản thân không thể so với..."
"Phụ thân, đừng quên ta xuất thân từ Lâm gia, người còn vọng tưởng bo bo giữ mình hay sao?"
Giọng nói Lâm Uyển không mang cảm xúc, ánh mắt hàm chứa ý lạnh: "Những năm nay thanh thế của Trường Bình Hầu phủ ngày càng tỏ rõ là dựa vào cái gì, hẳn phụ thân rõ hơn bất cứ người nào. Thấy chỗ tốt là người cúi đầu nhặt, thấy chỗ hiểm là vội vàng quay mặt coi như không thấy phải không? Trên đời nào có chuyện tiện lợi như vậy?"
Nàng thẳng thắn khiến sắc mặt Lâm Hầu gia lúc xanh lúc trắng.
"Đằng sau ta có môn phiệt thâm căn cố đế, trong triều cũng có phụ thân quyền cao chức trọng như vậy, nếu có thể toàn lực ứng phó thay ta đấu tranh thì việc phá vỡ những trở ngại trong triều chỉ là chuyện trong thời gian ngắn, làm sao đến mức cho ta lâm vào hoàn cảnh nửa bước khó đi."
Lâm Uyển vịn tay ghế đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía người trước mặt, giọng nói vẫn không nhẹ không nặng như cũ: "Đừng quan tâm ta là yêu phi hay là hiền hậu, Trường Bình Hầu phủ chỉ cần nhớ kỹ một điều, kiên định không thay đổi làm hậu thuẫn cho ta, thay ta xông pha chiến đấu."
Lâm Hầu gia nghẹn tái mặt, mấy lần muốn mở miệng phản bác, Lâm Uyển làm sao có thể cho ông cơ hội, lập tức vung tay áo, ngữ điệu cực kỳ lạnh nhạt: "Ngày mai lâm triều, mong có thể nhìn thấy phụ thân lựa chọn chính xác. Nếu phụ thân lựa chọn con đường khác..."
Nàng hơi buông mắt xuống, khẽ vuốt ống tay áo thêu phượng: "Vậy cũng dễ nói. Gia tộc không thể dốc sức vì ta, vậy còn có ích lợi gì? Còn không bằng xa rời Kinh thành, đi Lĩnh Nam cũng tốt, Nghiệp Hạ cũng được, nhắm mắt làm ngơ đi."
Lúc Lâm Hầu gia xuất cung, trong đầu vẫn luôn ngây ngây ngốc ngốc, thường tuỳ của ông lo lắng gọi ông mấy tiếng, ông cũng đều không nghe thấy.
Lặp đi lặp lại bên tai là ngữ điệu chậm chạp nhẹ nhàng, buông ra lời nhẫn tâm muốn Lâm gia bọn họ toàn tộc lưu vong.
Ông rùng mình một cái, quả thực khó có thể tin tam nữ xưa nay e lệ điềm đạm của ông tại sao lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay!
Thật là không thể tưởng tượng nổi!
Tấn Trừ xuất cung chưa tới một canh giờ đã từ ngoài cung trở về.
Đến khi trở về Càn Thanh cung, thấy nàng yên ổn ngồi trên giường ngự mỉm cười với hắn, khuôn mặt nghiêm nghị mới thả lỏng hơn nhiều.
Lâm Uyển thấy rõ hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cũng không nói ra, sắc mặt như thường đứng dậy thay y phục cho hắn.
Đồng thời, nàng từ tốn nói hết việc to việc nhỏ chuyện nàng gặp mặt phụ thân với hắn, bao gồm mỗi câu nói giữa bọn họ.
Chút bất ngờ còn sót lại trên khuôn mặt hắn dần dần tiêu tan theo giọng nói êm dịu của nàng. Dường như tiếng nói thanh thoát của nàng chậm rãi chảy vào đáy lòng hắn, khiến trong lòng hắn có cảm giác yên bình không nói nên lời, rất khoan khoái.
Hắn cực kỳ yêu cảm giác cùng nàng nhất tề đối phó với bên ngoài, khiến hắn cảm thấy giống như phu thê cùng trải qua mưa gió, cùng hưởng thụ ánh nắng, tham dự vào tất cả của đối phương, chặt chẽ không thể tách rời.
"Dù Trường Bình Hầu phủ không chịu ra mặt thì nàng cũng không cần lo." Hắn cúi người ôm ngang nàng lên, vừa đi về phía giường ngự, vừa cụp mắt nhìn nàng nói: "Trận liên