Chương 110: Mười năm
Trên triều đường tượng trưng cho quyền uy, triều thần lần lượt bẩm tấu quốc sự, quân vương ra lệnh các quyết sách đâu vào đấy. Nếu gặp chỗ khó thì sẽ thương nghị cùng triều thần, cuối cùng định ra quyết sách có lợi nhất.
Xem ra triều đình quân thần hài hòa, chính trị trong sạch như vậy, nếu không có gì bất ngờ, vương triều nhà Tấn chắc chắn sẽ ổn định hòa bình lâu dài.
Thái tử ngồi trên ghế chuẩn bị riêng cho cậu ta dưới bậc thềm, nhìn hình ảnh quân thần phụ trợ lẫn nhau trước mắt, không khỏi thất thần nghĩ đến kiếp trước.
Quả thực là rất khác.
Cậu ta đưa mắt nhìn về phía quần thần.
Triều thần bây giờ có thể ngay thẳng mà nói, thậm chí có thể tranh luận với quân vương để đưa ra quyết sách nào đó. Bọn họ có tôn nghiêm triều thần nên có, quân vương trên ngự tọa cũng có khoan dung của người bề trên, điều này thực sự khác biệt quá nhiều với kiếp trước.
Như vậy... rất tốt.
Cho đến giờ phút này, cậu ta mới thực sự cảm thấy, quốc vận triều Tấn đã thật sự thay đổi. Vận mệnh của tất cả mọi người cũng đều thay đổi.
Cậu ta lại đưa ánh mắt về phía Mộc Phùng Xuân trong hàng ngũ.
Quan trạng nguyên đỗ đạt tuổi thiếu niên khôi ngô sáng lạn, không hề khác so với kiếp trước.
Phút chốc cậu ta lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía đài cao, ngồi trên ngự tọa chạm trổ tinh vi ngoại trừ phụ hoàng cậu ta, còn có mẫu hậu cậu ta.
Thần thái của nàng không còn cô quạnh thê lương như kiếp trước, mà là cười nhạt nhìn về trong điện, trong ôn hòa mang theo chút uy nghiêm.
Như vậy... cũng rất tốt.
Cậu ta lại chuyển mắt nhìn về phía quần thần.
Năm Kiến Nguyên thứ mười, trên đường cung, Thái tử tình cờ gặp biểu tỷ Hàn Phương tiến cung gặp mẫu hậu cậu ta. Mẫu hậu và dì cậu ta xưa nay thân thiết, từ thời điểm năm Kiến Nguyên thứ bảy, nàng đã thỉnh thoảng triệu dì và biểu tỷ vào cung.
Cậu ta thấy biểu tỷ ôm con từ trong kiệu bước ra, cười chào hỏi cậu ta, cậu ta nở nụ cười cứng ngắc, miễn cưỡng đáp lại.
Những năm gần đây, cậu ta đều luôn né tránh, cho nên dù nàng tiến cung nhiều lần, biểu tỷ đệ bọn họ lại chưa một lần gặp mặt.
Hàn Phương cũng không để ý sự cứng ngắc của cậu ta, dù sao tuy là biểu tỷ đệ nhưng đối phương là Thái tử thân phận tôn quý, huống hồ số lần gặp mặt giữa bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tình cảm có phần lạnh nhạt, không thân thiện với nàng cũng là bình thường.
Hai người chào hỏi xong, mỗi người lại đi đường mình theo hướng ngược nhau.
Chờ đi xa, Thái tử không nhịn được quay đầu trông theo, thoáng chốc trước mắt như lại hiện lên khung cảnh nàng thương tiếc ôm cậu ta, xoa đầu cậu ta nói đừng sợ.
Khi đó biểu tỷ thương cậu ta bao nhiêu, cho nên về sau hắn đều nghĩ mãi mà không hiểu, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, vì sao Mộc Phùng Xuân vừa đến, nàng lại không tiếc từ bỏ cậu ta mà lựa chọn Mộc Phùng Xuân.
Trong đầu lại chợt hiện lên ánh mắt oán hận cuối cùng của nàng.
Dù đến bây giờ, cậu ta cũng không thể quên được ánh mắt đầy nỗi hận thấu xương đối với cậu ta.
Cậu ta nhấc tay áo dụi mắt, quay đầu đi, ép mình không nhìn kiệu mềm kia nữa.
Thôi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, tóm lại kiếp này đã khác.
Dù giữa bọn họ đã không còn qua lại quá nhiều, nhưng nàng vẫn có thể mỉm cười xinh đẹp diễm lệ, chỉ cần nàng có thể sống thoải mái vui vẻ, như vậy là được rồi.
Nghe nói, nàng và phu quân sắt cầm hòa hợp, vô cùng ân ái, người ngoài ao ước. Vừa mới thành hôn một năm đã sinh con trai, con trai cũng rất thông minh, bây giờ mới chỉ tròn một tuổi đã có thể phát âm rõ ràng gọi người.
Cậu ta bước nhanh về phương hướng ngược lại.
Trong lòng chua xót, đồng thời lại có phần an ủi nghĩ, mặc dù kiếp này nàng không thuộc về cậu ta, thế nhưng cũng không thuộc về Mộc Phùng Xuân kia.
Nghĩ như vậy cũng cảm thấy dễ chịu chút.
"Lúc con vào cung đúng lúc gặp được Thái tử biểu đệ. Nhiều năm không gặp, Thái tử đã lớn như vậy."
Trong Phượng Loan cung, Hàn Phương cười giơ tay miêu tả.
Nàng nhìn dì trước mặt mặc thường phục đơn giản lại khó giấu diễm lệ. Nàng ấy không khỏi thật lòng cảm thấy, năm tháng không lấy đi nửa phần mỹ mạo của dì nàng, ngược lại theo thời gian đổi thay, tạo thêm cho dì nàng không ít sự quyến rũ của năm tháng lắng đọng.
"Nó giống phụ hoàng nó, chắc chắn sẽ cao ráo. Bây giờ đang là thời điểm phát triển, biểu tỷ đệ các con thường ngày ít gặp, đột nhiên gặp mặt đương nhiên cảm thấy nó lớn nhanh."
Lâm Uyển trêu đùa Vũ ca nhi trong lòng nàng, tiếp đó lại hỏi nàng sức khỏe đại tỷ.
Hàn Phương trả lời: "Mấy hôm trước bệnh nhẹ một hồi, cũng may không quá nghiêm trọng, uống hết mấy lần thuốc, sức khỏe cũng khá hơn, bây giờ lại nằm trên giường nghỉ ngơi."
Vẻ mặt Lâm Uyển đanh lại, Hàn Phương thấy vậy hơi thấp thỏm.
"Phương tỷ nhi, con có biết từ lúc Kiến Nguyên tám năm, khoảng thời gian gần đại hôn của con, ta đã nói chuyện cặn kẽ với mẫu thân con một hồi."
Hàn Phương linh cảm lời tiếp theo của dì e là cũng có liên quan đến nàng, thần kinh nàng căng ra, nghiêng người về phía trước, nín thở nghe dì nàng nói tiếp.
Lâm Uyển nhớ lại buổi nói chuyện hôm đó, nhớ đến nụ cười khổ trên mặt trưởng tỷ nàng, không khỏi nhắm mắt.
"Phương tỷ nhi, con có biết trước khi mẫu thân con xuất giá là xinh đẹp rạng rỡ thế nào, thân thể lại khỏe mạnh thế nào không? Nhưng sau khi gả đi, ngược lại ngày một tiều tụy, dăm ba năm lại nằm giường dưỡng bệnh một lần, sức khỏe cũng kém xa trước đây. Phương tỷ nhi, con không học y cho nên có lẽ không biết, bệnh của nữ tử đa phần đều do khí uất mà ra."
Hàn Phương ôm con, sắc mặt kinh ngạc.
"Cái khác ta không nói kỹ với con. Nhưng mà những năm nay mẫu thân con không vui chắc hẳn con cũng nhìn thấy." Lâm Uyển nhìn nàng: "Hôm đó, ta nhiều lần thuyết phục tỷ ấy, nếu sống không vui có thể hòa ly với phụ thân con. Đến lúc đó cũng không cần về Trường Bình Hầu phủ, hoàn toàn có thể tự lập môn hộ, để nha môn lập riêng cho một nữ hộ, sống đường đường chính chính, sợ cái gì?"
Thân thể Hàn Phương khẽ run, vành mắt nàng dần ửng đỏ: "Người không đồng ý thật sao? Vì con?"
Lâm Uyển thở dài rất khẽ, Hàn Phương đã biết được đáp án.
"Quay về con sẽ khuyên nhủ mẫu thân." Hàn Phương cắn môi, cố giữ vững hô hấp: "Mẹ vì con cực khổ lo lắng nửa đời người, không có lý nào nửa đời sau còn muốn khổ sở chịu đựng ở nơi khiến người phiền lòng đó vì con."
Lâm Uyển hơi vui mừng, lại khó nén phức tạp nhìn nàng: "Có sợ người ngoài chỉ trích con không? Có sợ nhà chồng xem thường con không?"
Hàn Phương "hừ" lạnh một tiếng: "Vì mẹ không sinh được con trai, những năm gần đây con và mẹ còn nhận ít chỉ trích sao? Khi