Chương 112: Kết thúc chính văn
"Ngươi đi đứng không tiện, đừng bận rộn nữa, mau tới đây nghỉ ngơi đi."
Trong noãn các Càn Thanh cung, Lâm Uyển ngồi dựa vào giường nhỏ, cười gọi Điền Hỉ ở cách đó không xa.
Điền Hỉ vừa rót trà sâm trước bàn trà, vừa cười nói: "Có thể làm chút chuyện vì nương nương là phúc của lão nô, chỉ mong sao có thể làm được nhiều hơn."
Lâm Uyển lắc đầu bật cười, lúc này lại không nhịn được cảm giác ngứa trong cổ, che môi nhíu mày ho khan.
"Nương nương mau uống hớp trà cho đỡ." Điền Hỉ vội vàng bưng trà sâm, khập khễnh đi qua, liên tục vỗ lưng giúp nàng.
Lâm Uyển khoát tay: "Không sao khụ khụ... Ngươi mau ngồi đi."
Điền Hỉ thoáng nhìn thấy vết máu lộ ra trên chiếc khăn nàng cầm trong tay, ngay tức khắc tim đánh thịch một tiếng.
Hắn ta không khỏi nghĩ đến lời đồn trong cung, nói sức khỏe Hoàng hậu nương nương ngày càng sa sút, có thể chống đỡ đến bây giờ đều là dùng thuốc mạnh cầm cự.
Hắn mang nỗi lòng nặng trĩu ngồi lên ghế tròn trước giường, nhìn người trước mặt bị bệnh tật tra tấn tiều tụy suy yếu, hắn ta lại nhớ tới năm đó lúc nàng thời thiếu nữ dịu dàng động lòng người, trong lòng khó tránh dâng lên thương cảm.
"Nương nương nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, chớ có quá mệt nhọc."
Lâm Uyển uống trà sâm làm dịu lại, có thể miễn cưỡng nén xuống khó chịu trong lồng ngực, mới xốc tinh thần mỉm cười, tỏ ý nàng không sao.
"Thấm thoắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, ngươi cũng già rồi." Nàng nhìn dưới mũ thái giám của hắn lộ ra chút tóc trắng, cười nhẹ nói đùa, sau đó lại thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, dường như mới chớp mắt đã hai mươi mấy năm. Năm nay Thái tử cũng đã hai mươi tuổi."
Điền Hỉ cũng thổn thức than: "Vừa rồi nô tài còn nhớ tới tình cảnh lúc mới gặp nương nương, tựa như mới hôm qua. Đúng là chẳng mấy chốc, ngay cả tiểu điện hạ cũng đã lớn như vậy."
Nói xong, hắn ta khoa tay miêu tả: "Nô tài còn nhớ rõ lúc đó tiểu điện hạ vừa tới Dục Chương cung còn nhỏ xíu, chỉ lớn từng này. Có đêm lên cơn sốt, nửa đêm chưa hạ, ban đêm người khó chịu còn gọi mẹ nữa..." Hắn ta nhận ra không ổn, vội chuyển đề tài nói: "Mới chớp mắt, tiểu điện hạ đã trưởng thành, còn vừa cao vừa đẹp, khôi ngô tuấn tú, phong thái xuất chúng. Thử hỏi nữ lang khuê các đợi gả trong kinh bây giờ, người nào không ngưỡng mộ Thái tử điện hạ nhà ta?"
Lâm Uyển thất thần một lúc, lại quay sang nhìn Điền Hỉ.
"Những năm gần đây, chỗ Thái tử may mà có ngươi. Điền Hỉ, cảm ơn ngươi."
"Nô tài, nô tài..."
Nàng húng hắng ho, khoát tay: "Không cần khiêm tốn, vất vả của ngươi, công lao của ngươi, ta đều thấy cả, chủ tử gia của ngươi cũng nhìn thấy. Tính nết ngươi thế nào, chủ tử gia ngươi lại quá rõ ràng, nếu không cũng sẽ không yên tâm giao Thái tử cho ngươi chăm sóc."
Điền Hỉ thấy vành mắt hơi cay: "Nô tài cũng không có công lao gì, đều là làm theo bổn phận của nô tài, nhọc lòng chủ tử gia và nương nương tín nhiệm như thế, nô tài nhớ ơn."
"Ngươi nên được, huống hồ nếu không phải năm đó ngươi liều chết bảo vệ, ta cũng không trốn thoát, có được tia hy vọng sống. Ngươi có ân với ta, có ân với Thái tử, ân tình này ta sẽ luôn nhớ kỹ."
Lâm Uyển chậm rãi chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nửa mở, nhìn về vị trí Dục Chương cung.
"Điền Hỉ, người là một trong số ít người biết những thị phi giữa ta và Thánh thượng. Năm đó ta mang thai Thái tử thế nào, Thái tử lại ra đời ra sao, ngươi quá rõ ràng." Giọng nói nàng từ tốn: "Bắt đầu từ thời khắc biết hoài thai nó, ta đã biết rõ, đời này ta chắc chắn mắc nợ nó."
Không cho cậu được tình yêu toàn tâm toàn ý của mẫu thân đối với nhi tử, cũng không cho cậu được một mẫu thân toàn tâm toàn ý bầu bạn với nhi tử.
"May mà có ngươi bên cạnh nó, vẫn luôn bầu bạn, một lòng bảo vệ nó. Điền Hỉ, thật sự rất cảm ơn ngươi."
"Nương nương..."
"Còn có một chuyện, ta muốn xin ngươi có thể đồng ý."
Không đợi Điền Hỉ sợ hãi quỳ xuống, nàng đã lên tiếng nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta cũng không kiêng kỵ nữa. Sợ là Thái tử sẽ đăng cơ khoảng chừng hai năm này."
Điền Hỉ quỳ gối trước giường, gần như ngừng thở.
Lâm Uyển kho khan một hồi lâu, bình ổn một lúc, tiếp tục nói: "Từ xưa đến nay, đế vương đăng cơ tuổi nhỏ, có người một mực dốc sức vì nước, nhưng cũng có người nửa đường bắt đầu kiêu căng ngông cuồng. Cũng không phải không có người thậm chí tự cho mình vĩ đại, từ lúc đăng cơ là không kiêng nể hao mòn quốc vận. Bây giờ đúng là nhìn Thái tử rất tốt, không xa hoa phóng túng, cũng không ngang ngược vô đạo, khiêm tốn hiếu học, chăm chỉ vào triều, đúng là trông có tướng minh quân. Nhưng nếu tương lai một khi nó đăng cơ, đúng vào lúc tuổi trẻ nóng tính, một khi quyền lực trong tay, khi đó bên cạnh nó đã không còn người có thể cản tay nó, ta sợ nó sẽ sinh ra mấy phần ngạo mạn."
"Làm đế vương, một lời có thể định sinh tử ngàn vạn người, dù là quyết sách nhỏ bé không đáng kể, nhưng đến dân gian có thể sẽ trở thành tòa núi lớn áp đảo ngàn vạn bách tính, đã đủ khiến bách tính vạn kiếp bất phục. Cho nên Điền Hỉ, ta hy vọng nếu thật sự có một ngày như thế, ngươi có thể ở bên khuyên nhủ phần nào. Thái tử tín nhiệm ngươi, cũng bằng lòng nghe ngươi khuyên mấy phần. Nếu có thể có ngươi ở bên khuyên nhủ, nó không lầm đường lạc lối, chắc chắn sẽ trở thành nhất đại minh quân lưu danh thiên cổ."
"Thiên hạ bách tính sẽ cảm tạ ngươi, ta và phụ hoàng nó dưới cửu tuyền cũng nhắm mắt."
Điền Hỉ nghẹn ngào gật đầu: "Nô tài không đảm đương nổi nương nương phó khác như vậy, nhưng nô tài sẽ dốc hết khả năng phụ tá Thái tử điện hạ."
Lâm Uyển mỉm cười: "Về sau Thái tử có ngươi ở bên giúp đỡ, ta rất yên tâm."
Thời điểm lá thu bắt đầu rơi rụng, bầu không khí trong cung ngày một nặng nề.
Thái tử trong Dục Chương cung thường xuyên nhìn ra phía ngoài cung thất thần, lại thường xuyên nhìn về phía Càn Thanh cung hướng Bắc một hồi lâu.
Cung nhân phát hiện, Thái tử ngày một trầm lặng hơn, có đôi khi đang ngồi trên ghế lại bỗng nhiên đứng dậy, bước chân rối loạn đi mấy bước về phía ngoài điện, rồi lại bỗng nhiên dừng lại, quay người trở về.
Lúc nửa đêm cũng thường nghe thấy tiếng cậu ta trằn trọc trên giường ngủ, cho đến bình minh cũng chưa từng nghe thấy tiếng ngáy ngủ say của cậu.
Ngày hôm đó, sau khi nghe được tin Phượng Dương công chúa vào cung, cậu ta từ trước bàn đứng dậy, đường nét trên mặt lập tức trở nên căng cứng.
"Chuyện khi nào vậy?"
Tiểu thái giám báo tin bị dọa, lập tức lắp bắp nói: "Chưa bao lâu, vừa... vừa mới tiến cung ạ."
Cậu ta nhíu mày, nắm chặt tay đi ra ngoài điện: "Có biết bà ấy tới làm gì không?"
"Cái này nô tài cũng không tìm hiểu ra, chỉ biết là Hoàng hậu nương nương triệu bà ấy tiến cung..."
Lúc này, Điền Hỉ đang rảnh rỗi ở ngoài điện vẩy gạo cho chim ăn, thấy Thái tử vội vàng đi ra thì không khỏi kinh ngạc hỏi một tiếng: "Điện hạ, có chuyện gì quan trọng sao?"
Thái tử đột nhiên ngừng bước chân.
Lúc này cậu ta lại phản ứng kịp, đã không phải kiếp trước nữa.
"Không có việc gì." Cậu ta lại quay người trở về, giao phó tiểu thái giám kia: "Đi nghe ngóng xem, nếu Càn Thanh cung có tin tức gì, lập tức báo cho ta."
Tiểu thái giám kia lĩnh mệnh vội vàng đi.
Lâm Uyển quan sát nữ nhân ngồi ngay ngắn trước mặt, dù dung nhan tuổi xế chiều nhưng thướt tha vẫn không giảm, giơ tay nhấc chân đều quý phái, dường như vẫn là Nghi quý phi xinh đẹp năm đó.
"Không biết hôm nay nương nương triệu ta tiến cung là có chuyện gì?"
"Ngươi không cần căng thẳng, ta gặp ngươi cũng không phải chuyện quan trọng, chỉ là ôn chuyện mà thôi."
Phượng Dương cũng bình tĩnh cười nói: "Ta có gì căng thẳng, chỉ là không nghĩ đến nương nương lại muốn ôn chuyện cùng ta."
Nàng ta nhìn nữ tử tôn vị Hoàng hậu cao quý trước mặt, một thân phượng bào, quyền lực trong tay, cùng ra cùng vào Kim Loan điện với Thánh thượng, được người đời ngầm truyền là hai thánh lâm triều, bây giờ lại đứng trên chúng thần, thay mặt Thánh thượng giám quốc, quả thực là đứng trên đỉnh cao nhất của vinh hoa phú quý.
Nhiều năm trước lúc còn ở phủ Thái tử, vẫn còn là Lâm lương đệ than thân trách phận, chán nản sống qua ngày, người khác thấy bộ dạng sa sút của nàng đều cảm thấy nàng tiền đồ khó dò. Ai ngờ nhiều năm sau, nàng từ một Lương đệ nho nhỏ nhận hết chỉ trích của mọi người có thể có phúc phận ngất trời này?
Chuyện đời biến ảo khó lường, không đến giây phút cuối cùng thì không ai có thể tùy tiện khẳng định tạo hóa của con người.
"Nhưng mà cũng may nương nương tuyên ta vào cung, ta mới có cơ hội tạ ơn trước mặt nương nương đã thành toàn nguyện vọng báo mối thù tang con của ta."
Phượng Dương đứng dậy cúi bái nàng. Năm đó trong cung mang Vương Thọ đến phủ Công chúa, nói là giao cho nàng ta xử trí, lúc ấy nàng ta đã đoán được, chắc chắn là ân tình của vị Hoàng hậu nương nương trong cung tặng cho nàng ta.
"Đó là chuyện của ngươi, không cần cảm ơn ta."
Lâm Uyển dựa vào gối nhích lại gần, nâng khăn che khóe môi, ngước mắt giữ vững tinh thần nhìn nàng ta: "Hôm nay tìm ngươi đến cũng là muốn chính miệng hỏi ngươi một lời khẳng định, người năm đó cứu ta có phải là ngươi không?"
Những năm gần đây, nàng ngày càng hiểu rõ thế lực trong kinh, trong lòng nàng càng hoài nghi. Năm đó tiên đế ra tay với nàng, xem thế lực trong kinh, người có năng lực cũng có động cơ giúp nàng một tay cũng không có mấy. Phượng Dương đương nhiên đứng đầu danh sách nghi ngờ của nàng.
Nhưng mà, sợ Tấn Trừ biết lại phức tạp, cho nên những năm gần đây nàng chỉ hoài nghi trong lòng, cũng không cho người điều tra.
Tuy nói người cứu nàng chắc chắn có động cơ khác, nhưng suy cho cùng vẫn là cứu nàng một mạng, điểm ấy không thể phủ nhận. Nàng nhớ ơn trong lòng, nếu trước khi đi có thể trả phần ân tình này, cũng giải quyết được một nỗi lòng.
Tất nhiên là Phượng Dương không muốn thừa nhận, chưa nói năm đó nàng ta cứu nàng vốn là động cơ không thuần túy, chỉ nói đến tội lỗi giấu giếm Thánh thượng việc này suốt ba năm, làm hại Thánh thượng đứt từng khúc ruột, nếu Thánh thượng có thù tất báo kia biết được, vậy thì không xong.
"Ngươi yên tâm, ta đã một mình triệu kiến ngươi đến, chính là không định cho Thánh thượng biết được." Lâm Uyển nhìn sắc mặt nàng ta, chợt cong môi cười: "Nhưng mà không nói cũng không sao, ta đã biết đại khái rồi."
Phượng Dương giật nhẹ bờ môi cứng ngắc, liếc mắt nhìn xung quanh, đến khi thấy cung nhân đều đã lui ra xa ngoài điện, vẻ mặt mới bình tĩnh lại.
"An quận chúa gần đây thế nào?"
Nghe Lâm Uyển chuyển chủ đề, Phượng Dương khẽ thở ra, cười nói: "Phiền người nhớ mong, nó vẫn tốt."
Lâm Uyển thấy nhắc đến An quận chúa, khuôn mặt Phượng Dương đều là ý cười hiền hòa, cũng cười nói: "Nghe nói An quận chúa sắp đại hôn, vậy ta sẽ ban thưởng cho nó một ý chỉ, xem như lễ vật ta tặng nó đại hôn đi."
Lúc Phượng Phương cầm ý chỉ trở về vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ ngẩn ngơ.
Nàng ta không ngờ Hoàng hậu lại tấn phong phẩm cấp của An quận chúa, tấn làm nhất phẩm Gia Hòa quận chúa, ban thưởng phủ Quận chúa, phụ đệ không hề thua kém phủ Công chúa.
Nhận được xem trọng của Hoàng hậu, sau này Thái tử lên ngôi lại là đích tử Trung cung, nàng ta có thể tưởng tượng được, cuộc đời An quận chúa của nàng chắc chắn vinh hoa phú quý không lo.
Cái Hoàng hậu cho là sự bảo hộ cả An quận chúa cả đời.
Phượng Dương nhìn đường phố tấp nập qua cửa sổ xe ngựa, bách tính qua lại không ngớt, vui vẻ hòa thuận, có thể thấy được sự phồn hoa, an bình của thịnh thế này.
Trên đường phố cũng có những nữ tử trẻ tuổi qua lại, có người hãy còn đội mũ mạng, có người lại cởi bỏ mũ mạng, tự tại, tùy tâm.
Nàng ta lại nghĩ tới An quận chúa.
Năm Kiến Nguyên thứ mười bốn, An quận chúa và Quận mã gia hòa ly, nếu như ở tiền triều, nàng ta chắc chắn sẽ ngăn cản, không dám tưởng tượng một khi hai người hòa ly, người đời sẽ chỉ trích An quận chúa của nàng ta thế nào.
Nhưng đổi lại là bây giờ, tập tục đã dần cởi mở ngay từ năm Kiến Nguyên thứ chín, nữ tử hòa ly cũng không được coi là chuyện gì lớn kinh thiên động địa, cho nên sau khi biết Quận mã gia rất quái gở, nàng ta dứt khoát ủng hộ An quận chúa hòa ly.
Tuy Quận mã gia gia thế phi phàm, có trọng thần làm quan trong triều, nàng ta cũng không sợ, huống chi triều đình còn có đơn vị chuyên giải quyết chuyện này, nàng ta sợ cái gì.
Nàng ta không sợ.
Phượng Dương không kìm được liên tục nhìn về phía hoàng thành.
Nơi đó là hậu thuẫn của bọn họ, sức mạnh của bọn họ, lực lượng của bọn họ phần lớn đều bắt nguồn từ nơi đó.
Nàng ta lại trông ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm thế gian tươi đẹp này, cũng cảm thấy, may là nàng không mất mạng vào năm Kiến Võ thứ tư, cũng may nàng ở lại bên cạnh Thánh thượng.
***
Mùa đông năm Kiến Nguyên thứ hai mươi, mặt trận phía Nam truyền đến tin chiến thắng, đại quân triều đình bình định Man Kinh, chiến dịch này hoàn toàn thắng lợi, ít ngày nữa đại quân sẽ khải hoàn hồi triều.
Trên đường đi, Thánh thượng giục quân tốc hành, không quản trời đông giá rét, vẫn đội gió tuyết dẫn một đội kỵ binh ra roi thúc ngựa đi trước. Gần như không ngừng không nghỉ lên đường ngày đêm, cuối cùng nửa tháng sau đã đến Kinh thành.
Giây phút chiến mã đến cửa lớn hoàng cung quen thuộc, hắn gần như lăn xuống ngựa, hàm râu nhuộm trắng, bờ môi tái xanh, hai mắt nhìn chằm chằm thị vệ trông coi cửa cung.
"Gõ... chuông không?"
"Không ạ."
Thị vệ không dám nhìn thẳng thánh nhan, vội vàng cúi đầu xuống.
Sau đó vô tình nhìn thấy, hai tay Thánh thượng buông hai bên đều đang run rẩy không thể tự điều khiển.
"Vậy thì tốt, vậy là tốt rồi."
Thánh thượng che mắt lầm bầm, thân người hơi