Lâm Uyển sắc mặt tái nhợt, lắc đầu.
"Bá Kỳ, ta không hề..."
Hắn hoàn toàn nghe không lọt lời giải thích của nàng, lòng bàn tay hơi ráp áp lên gò má lạnh lẽo của nàng, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của nàng.
"A Uyển, ta yêu nàng, thương nàng, sủng nàng như vậy, nàng lại muốn tính mạng của ta! Nàng... quả thực là lòng dạ độc ác!"
Lúc nói chuyện, dòng máu đỏ tươi gai mắt xuôi theo trán hắn, chảy đến khóe mắt hắn, lại lan đến mép hắn, càng làm nổi bật sắc mặt trắng như tờ giấy của hắn.
Đỏ sẫm và trắng bệch đối lập, dường như là sự phản chiếu giữa giận dữ và đau đớn vô hạn nơi đáy mắt hắn.
Lâm Uyển không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ nhìn vết thương ghê rợn gần trong gang tấc, run rẩy vươn tay ra.
"Bá Kỳ, trước hết cứ để ta... Á!"
Tay nàng vừa chạm vào mặt hắn, lại đột nhiên bị hắn bóp lấy cổ tay, ép lên đỉnh đầu nàng. Cùng lúc đó, tay của của hắn lại luồn vào trong áo choàng của nàng, nắm lấy eo nàng qua lớp áo choàng.
Lâm Uyển run mạnh một cái, lúc này mới cảm thấy không ổn, tay phải chưa bị kiềm chế vung về phía hắn.
"Ngươi muốn làm gì!"
Tấn Trừ nâng khuỷu tay đè lại, làm cho nàng không thể động đậy.
"Ta nghĩ có lẽ là ta sai rồi." Hắn chợt cười với nàng, đôi môi dính máu vừa kinh diễm vừa lạnh lùng, vừa như tự giễu, vừa khiến người ta kinh hãi.
Không đợi Lâm Uyển ngẫm ra điều gì trong lời nói mơ hồ này của hắn, chỉ thấy hắn đã từ từ thu lại ý cười trên môi, nhìn nàng chằm chằm, ánh nhìn băng giá không mang theo bất kỳ độ ấm nào.
"A Uyển, ta sai là sai ở chỗ, cứ luôn chừa lại đường lui cho nàng."
Hắn cúi người xuống, gò má cọ vào thái dương nàng, lúc đôi môi lạnh như băng dán lên vành tai ấm áp của nàng, giọng nói lạnh đi: "Từ giờ trở đi, sẽ không nữa."
Dứt lời, bàn tay đặt trong áo choàng của hắn di chuyển lên cổ áo nàng, tàn nhẫn xé ra.
Nơi cổ áo thêu hoa hải đường là một hàng nút cài chéo tinh xảo, bị người ta thô bạo xé toạc như vậy, tức thì không chịu nổi lực, văng ra tung tóe, thấp thoáng lộ ra trung y màu trắng điểm hoa văn sơn trà nhỏ nhắn bên trong.
Lâm Uyển sợ hãi hít sâu một hơi, nhấc chân đá hắn.
"Tấn Trừ, ngươi điên rồi!"
Tấn Trừ cong gối chặn chân nàng lại, sau đó tiện đà tiến sát lên, đặt nàng trên bàn đá.
"Điên? Cho dù ta điên, cũng là do A Uyển nàng ép."
Hắn cười gằn, ngón tay móc đai trung y màu trắng ra, lòng bàn tay hơi lạnh dò xét đi vào.
"Sau khi chuyện thành công, ta sẽ bắt nàng về vương phủ, rồi đến phủ nàng cầu thân. Ta muốn cắt đứt tất cả đường lui của nàng, để nàng không còn lựa chọn nào khác nữa. A Uyển, con đường này là chính nàng chọn, không trách được ai khác."
Lòng bàn tay cách một lớp lụa thật mỏng đặt lên da thịt mềm mại, ấm áp, mang theo sự phập phồng dồn dập, còn có sự run rẩy nhè nhẹ.
"Bá Kỳ, ngươi đừng như thế với ta." Trong mắt Lâm Uyển chứa đầy nước mắt, giọng nói vì kinh sợ mà run rẩy: "Ngươi... muốn ép chết ta sao?"
Ánh mắt Tấn Trừ ngưng lại trước đôi mắt rưng rưng của nàng trong phút chốc, sau đó nhắm mắt, thân thể cao lớn cường tráng tránh ra khỏi người nàng, bàn tay cũng dời khỏi xiêm y nàng.
Lâm Uyển vừa hơi thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi thấy hắn hơi ngẩng đầu, giơ tay lên bắt đầu cởi nút áo trên y phục.
"Dù nàng đối với ta bạc tình bạc nghĩa, nhưng sao ta có thể ép nàng chết được. Yên tâm, chuyện ở đây chỉ có ta và nàng biết, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa chữ. Gió mạnh tuyết lớn, cẩn thận trốn tránh thì sẽ không có ai nhìn thấy, chỉ đợi phụ thân nàng đồng ý lời cầu thân của ta, ta sẽ lặng lẽ sai người đưa nàng hồi phủ."
Đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của nàng, trong mắt hắn nặng trĩu: "Dù có cuồng phong bão táp gì, nàng cũng không cần sợ, tự sẽ có ta chắn trước mặt nàng. Thế nhưng, chuyện hôm nay nhất định phải thành! A Uyển, nàng đừng nung nấu bất kỳ cơ may nào nữa."
Lâm Uyển thấy hắn cởi vạt áo xong, lại vươn tay cởi đai lưng kim bội văn sắc, thì biết là hắn nói thật, hôm nay thật sự muốn làm vậy với nàng, chứ không phải là hù dọa ngoài miệng.
Lúc này, cả người nàng lạnh giá như rơi xuống hầm băng, tay chân đều như đông cứng, không có cảm giác.
"Bá Kỳ, lẽ nào ngươi muốn hai chúng ta... trở thành một đôi phu thê bất hòa?"
Hắn chợt xoáy sâu nhìn nàng: "Vậy cũng tốt hơn trơ mắt nhìn nàng gả cho kẻ khác, hầu hạ dưới thân nam tử khác!"
Nói đến đây, không biết trong đầu hắn hiện lên hình ảnh gì, lập tức thiêu đốt ánh mắt hắn, đai lưng vừa buông lỏng đã áp người tới, vươn tay vén váy nàng.
"Bá Kỳ! Buông tha cho ta, tha cho ta, Bá Kỳ..."
Tấn Trừ nghe tiếng khóc khẩn cầu của nàng, sợ lại trở nên mềm lòng, bèn dứt khoát phủ kín miệng nàng lại, để cho tiếng khóc đáng thương này vùi lấp trong môi hắn.
Sau khi nàng kịch liệt vùng vẫy mấy cái thì đột nhiên ngừng lại.
Mới đầu Tấn Trừ còn tưởng là nàng nhận mệnh, nhưng dần dần lại cảm thấy không đúng. Hô hấp của nàng quá dồn dập, trên người cũng lạnh băng, còn vã cả mồ hôi.
Hắn vội buông nàng ra, đứng dậy nhìn một cái, lại sợ hãi thấy nàng giống như đang trong bệnh trạng khẩn cấp, hé môi thở hổn hển, hai mắt nửa mở mất đi tiêu cự, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, quả thực không giống sắc mặt người thường, dường như sắp không còn sinh khí.
Hắn kinh hoảng, sự tức giận và nóng nảy lúc trước tiêu tan hơn phân nửa, lý trí cũng quay trở lại.
"A Uyển? A Uyển?"
Hắn xoa mặt nàng vội vàng gọi hai tiếng, lại thấy nàng không có quá nhiều phản ứng, trái lại nhìn thấy nàng dần dần thở ra nhiều hơn hít vào, hình như bắt đầu không thở nổi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt trắng tuyết bắt đầu tím tái, trông cực kỳ đáng sợ.
Tấn Trừ sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người.
Hắn vội vàng đứng lên, tay chân luống cuống khép xiêm y nàng lại, rồi cúi người kéo tiết khố đã tụt xuống nửa thốn của nàng lên.
Mất đi điểm bám víu, thân thể Lâm Uyển từ trên bàn trượt xuống, mềm nhũn ngã xuống đất.
Tấn Trừ xuống quít ôm nàng vào lòng, một tay vơ lấy áo lông cừu viền đen trải trên bàn, quấn nàng lại.
Lâm Uyển ôm ngực nhắm mắt, cả người run rẩy.
Lần này Tấn Trừ đột nhiên nhớ ra, nàng vốn ốm bệnh, nhưng thường ngày được chăm sóc tốt, nên cũng không thấy rõ. Hôm nay vừa bị lạnh vừa chịu kinh hãi, chẳng lẽ bệnh chứng bị tái phát?
Nhìn thấy tình hình nàng dần không ổn, hắn cũng không đoái hoài đến cái gì nữa, vừa cắn răng định ôm nàng ra ngoài tìm đại phu, đúng lúc này lại cảm thấy trước người căng lên, vừa cúi đầu nhìn, hóa ra là ngón tay nhỏ bé của nàng đang nắm chặt y phục hắn.
Hắn chợt nhìn lên mặt nàng, chỉ thấy môi nàng run run hé ra, như đang nói gì đó.
"Cái gì? A Uyển, nàng cần gì?"
Hắn vội ghé tai qua, sát gần đến, nghe thấy nàng hổn hển nói một từ "Thuốc".
Hắn hiểu rồi, nàng đang đòi hắn thuốc.
"Thuốc ở đâu? Nàng để ở chỗ nào, A Uyển?"
Tay hắn vội vàng sờ lần trên người nàng, từ túi thơm đến ống tay áo rồi lại đến túi trong, tìm hết một lượt nhưng vẫn không thấy dấu vết của thứ thuốc kia.
Lúc này Lâm Uyển ho khan mấy tiếng, ho ra chút máu, sau đó hai mắt nhắm lại, thân người đè nặng lên khuỷu tay hắn, tựa như đã chết.
Tấn Trừ lập tức sợ đến hồn phi phách tán, bấm vào nhân trung nàng, lo lắng gọi nàng.
"A Uyển! A Uyển! Đừng dọa ta A Uyển!"
Hồi lâu sau, Lâm Uyển yếu ớt tỉnh lại, hơi thở mệt mỏi suy yếu.
"A Uyển nàng cố chịu, ta sẽ mang nàng đi gặp đại phu!"
Không đợi Tấn Trừ ôm lấy nàng, nàng run rẩy chỉ hướng cửa đá, môi mấp máy.
Tấn Trừ lại kề sát đến môi nàng, nghe nàng nói một chữ "Hạnh".
Gần như chỉ chốc lát, hắn đã phản ứng kịp, ý của nàng là, thuốc ở chỗ Xuân Hạnh.
Vừa định ôm nàng xông ra ngoài, nhưng chợt nhớ tới bên ngoài gió lớn tuyết lạnh, với tình trạng bây giờ của nàng thì sao có thể chịu được? Cho nên hắn bèn tìm một chỗ đặt nàng xuống, cầm áo lông dày dặn lót lên tường, để nàng ngồi dựa vào.
"Cố chịu một chút A Uyển, ta sẽ lập tức quay lại."
Hắn xoa nhẹ gò má nàng rồi vội vàng đứng lên. Có lẽ do đứng dậy quá mạnh, đầu không khỏi hơi choáng váng.
Giơ tay quệt một cái, trên trán vẫn còn có máu chảy ra, hắn cũng không thèm để ý, chỉ đưa tay khép y phục lỏng lẻo trên người mình một cách qua loa, sau đó kéo cửa đá, xông ra ngoài giữa gió tuyết.
Trong hang đá khép kín u ám, Lâm Uyển nhắm mắt thở dốc, âm thầm đếm