Gần đây tinh thần Đào Thị rất kém, cho nên ăn sáng xong sẽ không giữ mấy người con dâu lại dạy bảo, cho các nàng giải tán luôn.
Ra khỏi viện tử, Lâm Uyển nói tạm biệt với hai vị tẩu tử, sau đó cùng Dương Thị ngồi kiệu đến cửa phụ, lên xe ngựa ra khỏi phủ.
Lô Thị nhìn thấy đợi bên ngoài là tên sai vặt của tam gia, khóe miệng nhếch lên, tự giễu nói: "Trông người ta ân cần chưa kìa, cả ngày không đi thăm bằng hữu, chỉ loanh quanh bên cô em chồng. Chẳng trách Uyển tỷ nhi của chúng ta bỏ mặc mấy người ca tẩu ruột thịt, chỉ có hai người họ mới thân thiết."
Cao Thị nghe vậy nhíu mày. Vừa rồi nàng chậm bước chân, chưa kịp rời đi, đúng lúc nghe thấy lời oán trách bất mãn này.
Thực ra nàng không để ý cô em chồng này thân cận với ai, thậm chí cảm thấy khách sáo với nhau như vậy cũng tốt. Theo cái nhìn của nàng, mặc dù cô em chồng này tính tình không thân thiết, nhưng cũng hiểu lý lẽ, cũng không xúi bẩy quan hệ ca tẩu, không xúi giục quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mấy năm nay nàng bước vào Trường Bình Hầu phủ, cũng coi như là thoải mái vô cùng.
Có thể gặp được cô em chồng như vậy thực ra cũng coi là có phúc rồi, Lô Thị kia còn không biết đủ, khăng khăng so đo một hai ở phương diện này, mà chẳng nghĩ đến những khúc mắc ngày xưa của Uyển tỷ nhi và nhị gia nhà họ, làm sao có thể thân cận với phòng bọn họ?
"Đệ muội, Uyển tỷ nhi bọn họ ra ngoài đi dạo lâu, sẽ muốn tìm một quán trà tiệm cơm nghỉ chân. Đến chỗ đó người đông phức tạp, cũng phải có một nam nhân trong phủ đi cùng." Cao Thị chậm rãi nói, thấy khóe miệng Lô Thị mím lại, giống như lại muốn nói mấy lời phản bác bất mãn, nàng bèn vội cướp lời, nói trước: "Cũng do đại gia và nhị gia bận rộn công việc, không thể so với việc quan nha môn của tam gia nhàn hạ, bằng không chúng ta cũng có thể cùng đi dạo, tham gia náo nhiệt rồi."
Lô Thị vừa nghe, trong lòng bình tĩnh lại. Nhị gia nhà nàng ta năm nay mới vừa thăng một chức quan, tiền đồ xán lạn, có thể nói là tốt hơn cái người ăn không ngồi rồi ở nha môn kia gấp trăm lần.
"Được rồi, những thứ khác chúng ta đừng nói nữa, thái thái không thích chúng ta bàn luận chuyện này đâu."
Nghe Cao Thị nói vậy, Lô Thị giật mình, lúc này mới nghĩ đến bọn họ cách viện tử của thái thái không xa, nếu để cho hạ nhân nào trong viện nghe trộm được bọn họ nói chuyện, bẩm báo lại với thái thái, thì sẽ không xong.
Tức thì nàng ta ngậm chặt miệng, không dám nói nữa.
Tại trà lâu Đào Di Cư khá nổi tiếng trong kinh thành, trong phòng Hoa Cẩm Các ở lầu ba, Lâm Uyển và Tấn Trừ ngồi đối diện nhau.
Hôm nay Tấn Trừ cố ý ăn vận một phen, buộc khăn chít đầu, y phục màu xanh tay áo rộng, tay cầm quạt giấy, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ phiêu dật của quý công tử.
Lâm Uyển biết hắn cố ý mặc y phục dựa theo sở thích của nàng.
Tấn Trừ là một người tùy hứng, thường ngày cũng không chú trọng đến y phục. Bình thường toàn mặc trường bào màu đỏ tay áo hẹp theo quy chế thống nhất của Cấm Vệ Quân, đi giày da đen, cầm roi dài bằng sắt, lúc đi lại đường hoàng tùy ý, dáng vẻ hào sảng bất kham.
Hắn vốn không thích ràng buộc, hôm nay hiếm khi có thể mặc y phục nho sinh màu xanh quy củ này, không cần nói cũng biết là muốn lấy lòng nàng.
Trước khi trong lòng Lâm Uyển nảy lên rung động thì đã nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Lúc đến đây nàng đã chuẩn bị tâm lý xong. Hôm nay đến không phải là cùng hắn ôn chuyện tán tỉnh, mà là đến chấm dứt rõ ràng.
Ánh mắt Tấn Trừ di chuyển từ ngón tay trắng trẻo tinh tế trên mép ly màu sứ sang khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh không gợn sóng.
Ngoại trừ lúc mới đi vào, nàng liếc mắt nhìn hắn ra, sau đó vẫn luôn cụp mi, tay cầm chén trà khẽ vuốt ve, không mở miệng nói, cũng không thấy có động tác khác.
Trong lòng hắn đắn đo không chắc, cũng không dám khẳng định hoàn toàn cơn tức giận của nàng đã tan hay chưa. Hắn cân nhắc trong lòng, nếu nàng thật sự vẫn không chịu thua kém, không chừng lát nữa sẽ cáu giận với hắn.
Lần trước hắn nói mấy lời nhẫn tâm dưới cơn tức giận, vậy thì hắn phải chịu đựng cho hết, để nàng phát tiết một hồi là được. Nàng làm loạn xong rồi, có lẽ cơn giận cũng sẽ tiêu tan.
Ngón tay gõ nan gỗ mun của chiếc quạt xếp, thỉnh thoảng hắn len lén liếc mắt nhìn nàng, nghĩ xem đợi lúc nào nàng mới phát tiết.
Lâm Uyển chỉ vờ như không biết hắn đang quan sát, đợi sau khi tâm trạng bình ổn lại, mới nhìn hắn, vẻ mặt tự nhiên, hé môi cười: "Nhiều ngày không gặp, phong thái Bá Kỳ vẫn như trước, không hề giảm sút."
Tấn Trừ nghe vậy, thả lỏng tâm trạng, chịu trêu ghẹo hắn cho thấy nàng đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không tức giận với hắn vì việc này nữa.
"Đó là A Uyển không nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của ta mấy ngày trước thôi." Hắn gõ quạt xếp trong tay lên mặt bàn một cái, nhướn mày cười nhìn nàng, nói nửa thật nửa giả: "Một ngày A Uyển không chịu để ý đến ta, là một ngày ta không thiết cơm nước, hai ngày A Uyển không chịu để ý đến ta, thì hai ngày đêm không thể chợp mắt."
Không đợi Lâm Uyển đáp lại, hắn lại giống như làm ảo thuật móc ra một ít đồ chơi. Có Nam châu trong suốt, có thủy tinh nâu chói mắt, có vật trang trí tinh xảo, còn có những thứ đồ nhỏ thường gặp ngoài đường như chong chóng, chuông nhỏ, đồ chơi làm bằng đường, đẩy tất cả lên mặt bàn trước mặt nàng.
Hắn phủi phủi ống tay áo đứng dậy, cầm cây quạt, cố tình đi tới bên cạnh nàng cúi người hành lễ, hắng giọng nói: "Tiểu sinh đến bồi tội với tiểu thư. Mong tiểu thư đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta một lần này."
Dung mạo Tấn Trừ di truyền từ tiên Trưởng công chúa, đào hoa diễm lệ chói mắt. Mỗi khi hắn tình tứ chăm chú nhìn nàng, lại dùng giọng nói từ tính trầm trầm chọc ghẹo người ta, nàng đã cảm thấy hắn đang phát ra sự công kích vô hình nào đó, từng bước ăn mòn sức chống cự của nàng lúc nào không hay.
Hắn trông như vậy, lại còn cúi mình dỗ dành người ta, Lâm Uyển nghĩ, nàng ngã cú này tuyệt nhiên không oan.
"Tha thứ cho huynh đó." Nàng nhìn khuôn mặt hắn, cong khóe môi, lộ ra nụ cười đạm bạc: "Mời quay về chỗ đi."
Tấn Trừ thu lại ý cười trên mặt.
Vẻ lãnh đạm lúc này của nàng đối với hắn, đương nhiên hắn nhận ra được.
Ánh mắt trầm đi.
Hắn trở về